Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 859: Quái vật thế giới không muốn chất vấn (length: 7503)

"Oa nha." Ngân Tô giọng điệu cũng không quá cao thấp, "Nàng quả thật rất xinh đẹp."
"Là muội muội của Hồng Tước lão đại..." Aisha nhẹ nói ra thân phận của đối phương.
Hồng Tước lão đại một thời gian trước đã chết, muội muội lão đại khắp nơi truy nã hung thủ —— chính là quái vật kia.
Hiện tại thì ngay cả nàng cũng đã chết...
Xem ra người của Hồng Tước đã chết hết.
...
...
Tầng một không có gì, Ngân Tô lên tầng hai.
Nơi này tương đối sạch sẽ, hầu như không bị phá hỏng, có lẽ là lúc đánh nhau không bị ảnh hưởng.
Tầng hai được chia thành nhiều phòng, đều có người ở, bên trong vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc chủ nhân rời đi.
Ngân Tô đi qua khu vực phòng, đến một khu vực trống trải, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy tầng một.
Mấy bộ ghế sofa bày lộn xộn, cùng mấy cái bàn lớn, phía trên bày đồ ăn và một chút đồ vật lộn xộn.
Nhìn thoáng qua có chút loạn, nhưng rõ ràng những thứ đó tốt hơn nhiều so với trong phòng của Aisha.
Trong góc chất đầy rất nhiều rương, Ngân Tô mở ra xem một chút, toàn là rượu... Nhìn bao bì không giống đồ của khu sông ngầm.
Ngân Tô đóng rương lại, nói với Aisha cùng xi măng quái: "Nơi này dù có hơi kém chút, nhưng ít ra rộng rãi, xem như ẩn nấp, tạm thời ở đây đặt chân, đợi tìm được địa điểm tốt hơn, chúng ta sẽ chuyển đi."
Nơi này là tổng bộ của Hồng Tước, xi măng quái cũng theo rất lâu mới tìm được đến nơi này.
Trừ người của Hồng Tước, sẽ không ai biết nơi này.
Hiện tại người của Hồng Tước đều đã chết, vậy trong này tạm thời an toàn.
Aisha: "..."
Xi măng không có ý định ở lại đây, nàng còn muốn đi ra ngoài tìm mấy nhóm người khác gây phiền phức, nhưng vì e dè d·â·m uy của Ngân Tô, nàng không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Ngân Tô chỉ huy bọn họ: "Vậy các ngươi thu dọn trước đi, tìm một ít tiền riêng của bọn chúng để tăng thêm lợi ích cho nhà máy, ngoài ra sửa chữa cửa và mặt đất một chút."
Có người quét dọn vệ sinh, Ngân Tô liền không để tóc quái làm việc nhà, trực tiếp xuống lầu, đi ra cửa nhìn xung quanh.
Ngân Tô ở bên cạnh trong kho hàng, thấy rất nhiều rương, chất đầy nửa bức tường, bên trong đều là rượu.
Hồng Tước bán rượu sao?
Ngân Tô đi một vòng quanh bức tường bên ngoài, không phát hiện vấn đề gì lớn, đang chuẩn bị đi về, tóc quái đột nhiên xao động, lôi kéo theo một phương hướng.
"Sa Sa —— "
Nửa người cỏ dại như bị gió thổi qua, hơi lay động, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.
Nhưng lúc này lại không có gió.
...
...
Một bên khác.
Xi măng quái tựa vào tường nhìn Aisha thu dọn.
Aisha không dám oán hận —— chủ yếu là nàng đánh không lại ai.
Nàng vừa thu dọn vừa thử mở miệng: "Vô hình, ngươi làm sao quen biết với dị tộc kia vậy?"
Xi măng quái có vẻ thích cái tên này, đáp lời: "Ngươi muốn biết?"
Aisha nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta biết không?"
Bọn họ đều là bị áp bức, Aisha cảm thấy bọn họ nên tìm hiểu nhau một chút.
"Ngươi đi hỏi nàng ấy đi." Xi măng quái cười quái dị, không trả lời đáp án Aisha muốn.
Xi măng quái tuy không thích Ngân Tô, nhưng cũng không thích người ở thế giới này.
Nàng và những người dân nơi đây là không giống nhau.
Nàng là quái vật chui ra từ trong Vụ Hải đã c·h·ế·t.
Quan trọng hơn là, nàng dám đối với Ngân Tô hung hăng, cũng không dám đ·ộ·n·g t·a·y, nàng đánh không lại con điên kia.
""
Aisha nghẹn họng, nàng chỉ có thể nhìn bề ngoài thấy vô hình không có áp bức vị dị tộc kia, nàng không biết quan hệ cụ thể giữa vị vô hình nữ sĩ này với dị tộc kia.
Cho nên Aisha không hỏi sâu thêm, chuyển chủ đề: "Ngươi đến từ Hồ Hỏa vực sao?"
"Vì sao ngươi lại nghĩ vậy?"
"Y phục của ngươi." Aisha chỉ vào trang bị bẩn thỉu của nàng ta, "Ta nghe nói bên Hồ Hỏa vực có rất nhiều loại như này."
Xi măng quái cúi đầu xem xét y phục của mình, "Vậy sao."
Aisha đang nghĩ xem ý của xi măng quái là gì, nàng ta có phải là người của Hồ Hỏa vực không, hay là không phải?
"Cát ——"
Xi măng quái phát giác được gì đó, ngẩng đầu nhìn ra cửa lớn, Ngân Tô đang kéo một người đầy m·á·u đi vào.
Aisha cũng ngửi thấy một loại mùi nào đó... Dị tộc! !
Aisha không kìm được nuốt nước miếng, mùi này còn nồng đậm hơn nhiều so với mùi nàng ngửi được từ Ngân Tô trong con hẻm tối.
Thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá...
"Vẫn còn cá lọt lưới." Xi măng quái mặt đầy sát khí đi qua, đưa tay muốn g·i·ế·t người nằm dưới đất.
Ngân Tô đưa tay chặn nàng: "Hắn chắc không phải cá lọt lưới. Đem hắn vào trong xem còn cứu được không."
"Cứu hắn làm gì?" Xi măng không hiểu, cúi đầu nhìn người nọ, không chút đồng cảm nói: "Sắp c·h·ế·t rồi, không bằng cho hắn được thoải mái."
Ngân Tô lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi có thể mắng ta, nhưng đừng chất vấn hay phản bác quyết định của ta."
"..."
Xi măng quái bĩu môi, lạnh lùng hừ một tiếng, túm lấy cổ áo người kia, kéo hắn lên lầu hai.
Aisha: "..."
Không phải, dù người này không chết, bị các ngươi kéo như thế, hắn cũng sẽ chết thôi? Mà nếu hắn c·h·ế·t... Mình chắc có thể ăn một miếng chứ?
Đợi xi măng quái kéo người lên lầu, Aisha lau nước miếng, lúc này mới nhìn rõ Ngân Tô đang cầm trên tay một vật màu đỏ.
Là một cái hồ lô rượu lớn bằng bàn tay.
Màu đỏ... Hồ lô rượu?
Thái Bạch! !
Dị tộc Thái Bạch đang bị truy nã! !
Xong xong xong...
Một dị tộc cộng thêm một t·ộ·i p·h·ạ·m bị truy nã g·i·ế·t sạch dân thường của khu quang minh đã rất đáng sợ, giờ lại có thêm một dị tộc t·ộ·i p·h·ạ·m bị truy nã.
Cô ta có mười cái m·ạ·n·g cũng không đủ c·h·ế·t.
Nhưng Aisha rất nhanh đã tỉnh táo lại, đã có một dị tộc rồi, có thêm một người nữa thì kết quả cũng vậy, dù sao nàng cũng chỉ có một cái m·ạ·n·g.
...
...
Trụ sở Hồng Tước có thiết bị chữa b·ệ·n·h, vẫn là hàng cao cấp ở khu quang minh.
Xi măng quái cho đối phương tiêm hai mũi, rồi ném hắn lên ghế sofa mặc kệ.
Ngân Tô ở bên trên liếc nhìn, hiển nhiên cũng không quan tâm mấy vết thương của hắn, ngồi xuống chiếc ghế sofa sạch sẽ, trực tiếp nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Aisha cảm thấy hai người này đều là kẻ giống nhau... Cô lau nước miếng, tốt thôi, nàng cũng vậy, nàng cũng muốn hắn c·h·ế·t m·ấ·t.
...
...
Thái Bạch mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt ngay trước mắt, hắn im lặng đối diện với người kia, đôi mắt kia rất đẹp nhưng tiếc là đầy vẻ tham lam.
Hắn không biết lúc này mình đang ở đâu, càng không biết người trước mặt là ai.
Nhưng hắn cảm nhận được thân thể của mình đã tốt hơn một chút so với lúc hắn mất ý thức, và cũng không bị trói buộc.
Ánh mắt nhìn hắn tuy tham lam, nhưng lại không quá có địch ý.
Mà nàng lại rất yếu...
Chắc chỉ là một dị hóa giả cấp C.
Đối diện vài giây sau, ánh mắt tham lam kia lùi lại phía sau, "Tiếc thật, ngươi vậy mà sống, đây là lần đầu tiên của ta... À không, là lần thứ hai thấy dị tộc sống ở khoảng cách gần như vậy."
Thái Bạch nhìn rõ bộ dạng đối phương, là một gương mặt xinh đẹp Vũ Mị.
Thái Bạch giật giật ngón tay, muốn sờ vũ khí của mình, kết quả sờ soạng không thấy.
Bị lấy đi rồi...
Thái Bạch không chút dấu vết buông tay ra, bắt đầu suy nghĩ tình cảnh của mình.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận