Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 421: Hiện thực nhân viên ngoài biên chế (length: 8521)

Giang Kỳ giao phó xong, đẩy cửa xe bước xuống, có người từ đằng xa vội vàng chạy tới, lớn giọng quát: "Giang Kỳ, ngươi mà chậm trễ chút nữa, thì tụi này chỉ có nước đi nhặt x·á·c thôi! !"
Giang Kỳ: "Dạo gần đây vật liệu khan hiếm, để góp đủ chỗ vật liệu này, mới trễ nãi một chút thời gian."
Ngân Tô xuống xe, ánh mắt liếc nhìn nơi đóng quân.
Cũng không có nhiều người để ý đến đội xe, hiển nhiên với những người này thì đội xe xuất hiện là chuyện rất đỗi bình thường.
Ngân Tô thấy Mùa Hè Nóng Nực từ một chiếc xe khác bước xuống.
Nhưng nàng dường như có nhiệm vụ, sau khi xuống liền vội vã đi vào trong doanh địa.
Nghiêm Nguyên Thanh không thấy đâu, đoán chừng lần này không đến.
"Ngươi chậm trễ là thời gian hả? Là m·ạ·n·g của lão t·ử đây này!"
Ngân Tô nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, Giang Kỳ trước mặt có một người đàn ông mặc đồng phục đang chỉ tay vào Giang Kỳ mà mắng.
Người đàn ông mắng liền một phút đồng hồ, lúc này mới thu lại vẻ tức giận, gọi người tới dỡ hàng.
Ngân Tô đi vòng qua, người đàn ông nhìn thấy nàng, thấy lạ mặt: "Đội viên mới tới hả?"
Giang Kỳ: "Người ngoài biên chế."
"Cá nhân liên quan à?" Người đàn ông tặc lưỡi, "Ngươi cũng vất vả ghê."
Giang Kỳ cũng không có giải t·h·í·c·h, chỉ nói với Ngân Tô: "Lạc Kỷ Minh, người phụ trách Vân Linh sơn."
"Chào anh."
Lạc Kỷ Minh có lẽ cảm thấy Ngân Tô là nhân viên ngoài biên chế đi cửa sau, không đáng để mình tốn công sức, nhưng người ta là cá nhân liên quan, còn để Giang Kỳ đích thân dẫn theo, vậy đắc tội nàng tức là đắc tội người sau lưng, nên Lạc Kỷ Minh cũng không tiện quá lật mặt, chỉ có thể cười cười, sau đó lôi kéo Giang Kỳ liền đi.
"Gần đây trong núi càng ngày càng không yên ổn, ta cứ cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra. . ."
Giang Kỳ nói mình là người ngoài biên chế, chắc là không muốn thân ph·ậ·n của nàng bị nhiều người biết, Ngân Tô cũng không để ý, rất tự giác đi theo sau.
Lạc Kỷ Minh nói chuyện với Giang Kỳ, Ngân Tô đi theo phía sau, dò xét hoàn cảnh xung quanh.
Nơi đóng quân này không tính là nhỏ, chia ra mấy khu vực, người hoạt động bên trong, phần lớn đều mặc trang phục bảo hộ, chỉ có đội tuần tra cùng một số ít người là không làm phòng hộ.
. . .
. . .
"Soạt ——"
Một nhân viên công tác đang cầm hộp không biết lỡ chân thế nào mà cả người ngã xuống đất, đồ vật trong hộp dường như vỡ nát, có chất lỏng từ bên trong chảy ra.
Nhân viên công tác giật mình, đưa tay muốn đi kiểm tra.
"Cẩn t·h·ậ·n! Không được chạm!"
Một nữ nhân mặc áo khoác trắng nhanh c·h·óng từ bên trong tòa nhà chạy ra, ngăn động tác của nhân viên công tác.
Nàng nhanh chóng tiến lên, móc ra một chiếc túi nilon trong suốt, bỏ toàn bộ chiếc hộp vào, kể cả phần đất bùn ở bên dưới cũng được đào lên mang theo.
"Cẩn thận một chút." Nàng nâng nhân viên công tác đứng lên, "Dù các ngươi mặc trang phục bảo hộ, nhưng nếu trang phục bảo hộ bị hỏng, thì cũng sẽ bị ô nhiễm."
Nhân viên công tác rối rít cảm ơn.
"Có phải cậu không khỏe không? Nếu không khỏe thì cứ về nghỉ ngơi đi, mang bệnh làm việc rất dễ xảy ra chuyện."
"Nhưng mà dạo này nhân lực không đủ..."
"Không sao đâu, cậu đi nghỉ ngơi đi, sức khỏe là quan trọng."
Nhân viên công tác nói cảm ơn, rồi đi về một hướng.
"Tô tiểu thư, cô nhìn gì đấy?" Mùa Hè Nóng Nực không biết từ đâu xuất hiện, nhìn theo hướng của nàng, "Cô quen Vu nghiên cứu viên sao?"
"Không quen."
Nữ nhân mặc áo khoác trắng xoay người rời đi, Giang Kỳ cùng người phụ trách kia chạy đến trước một tòa nhà.
Ngân Tô đi về hướng đó, "Người mặc đồ bảo hộ với không mặc khác nhau ở chỗ nào?"
"Không mặc đồ bảo hộ là người chơi, mặc đồ bảo hộ là người bình thường. Nơi này gần Vân Linh sơn, ít nhiều cũng sẽ có ô nhiễm, người bình thường ở đây sẽ có nguy cơ bị ô nhiễm, nên nhất định phải mặc đồ bảo hộ. Nhưng ở trong phòng kín thì có thể không cần mặc."
"Người bình thường?"
"Đúng vậy. Trò chơi ngẫu nhiên kéo người, không phải ai cũng đủ khả năng làm việc ở đây, chỉ có thể lấy những người bình thường không vào trò chơi lên thôi."
Người chơi game không sợ chút ô nhiễm này, còn có kỹ năng, đạo cụ hỗ trợ.
Người bình thường thì có gì?
Bọn họ cái gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào ý chí và niềm tin mà thôi.
Ngân Tô không nói gì nữa, đi theo Giang Kỳ bọn họ vào bên trong tòa nhà.
. . .
. . .
"Đây là báo cáo gần đây." Lạc Kỷ Minh để một tập báo cáo xuống trước mặt Giang Kỳ: "So với lần trước, đã dời ra ngoài hai mươi mét."
Lạc Kỷ Minh kéo ghế ngồi xuống đối diện Giang Kỳ, cũng mặc kệ Ngân Tô và Mùa Hè Nóng Nực mới vừa vào, "Tiếp tục thế này, chưa đến nửa năm là sẽ bao phủ tới chỗ đóng quân."
Mùa Hè Nóng Nực dẫn Ngân Tô qua một bên ngồi xuống, rót cho nàng một ly nước.
Mùa Hè Nóng Nực vốn không giỏi nói chuyện, lúc này cũng chỉ có thể ngồi không với Ngân Tô, nghe hai người kia nói chuyện.
Giang Kỳ: "Không phải dự án trước đã có thành quả rồi sao?"
Lạc Kỷ Minh: "Thuốc kia tác dụng không lớn, mới dùng thì có hiệu quả, sẽ làm cho một bộ phận héo rũ, nhưng chẳng mấy chốc sẽ mọc ra cái mới, mà còn tươi tốt hơn lúc trước nữa. . . Về sau có xảy ra chút chuyện, trước mắt dự án này đã bị đình chỉ."
Giang Kỳ chủ yếu phụ trách giải quyết quái vật từ thế giới khác xâm nhập và sự kiện ô nhiễm, sự việc liên quan đến nghiên cứu này không thuộc quyền hạn của anh, nhưng anh cũng nghe qua sự tình dự án kia gặp vấn đề trước đó.
Giang Kỳ nhanh chóng lật xem báo cáo trong tay, tường cao họ xây cần phải tu bổ bất cứ lúc nào, một khi có lỗ hổng, thì sương mù dày đặc bên trong Vân Linh sơn sẽ tràn ra ngoài.
Sương mù dày đặc đó chính là vùng ô nhiễm, nó khuếch tán có nghĩa là vùng ô nhiễm đang mở rộng.
Trước kia còn đỡ, mấy tháng hoặc nửa năm mới phải tu bổ một lần.
Nhưng gần nửa năm, thì gần như tháng nào cũng cần tu bổ, tường cao càng ngày càng yếu ớt... Hoặc nên nói là, đồ vật bên trong Vân Linh sơn đang ngày càng mạnh lên.
Mấu chốt là bây giờ khu ô nhiễm càng ngày càng nhiều, mỗi một nơi đều cần vật liệu xây dựng và tu bổ tường cao, từ đó mà vật liệu trở nên khan hiếm. . .
Lạc Kỷ Minh mặt mày nghiêm trọng: "Trên núi dị động liên tục, mấy ngày trước còn có một đội tuần tra mất tích, giờ vẫn chưa tìm thấy."
"Ta nghi ngờ tường đã xuất hiện kẽ hở." Lạc Kỷ Minh giật giật chiếc cổ áo có chút bó chặt, trầm giọng nói: "Nhưng trước mắt chưa có ai giám s·á·t được địa phương nào có giá trị ô nhiễm bất thường."
Báo cáo giám sát không hề có chỗ nào bất thường, Giang Kỳ cũng không nhìn ra gì.
Hai người nói chuyện không lớn, nhưng vì ở đây không có tiếng động khác nên Ngân Tô ngồi bên cạnh cũng nghe thấy hết.
Từ đối thoại của họ, cũng suy đoán được ra một chút điều.
Vân Linh sơn đại khái là từ hơn một tháng trước đã xuất hiện dị động. . . Biểu hiện của dị động là họ ở nơi đóng quân này cũng cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển.
Nhưng họ rất chắ·c chắ·n đó không phải là động đất.
Mà không phải động đất, vậy thì chỉ có thể là do đồ vật trên núi gây ra động tĩnh. . .
Cơn chấn động như vậy thường xuyên sẽ xuất hiện một lần.
Lần nghiêm trọng nhất, cơn chấn động liên tục không ngừng kéo dài tới mười phút đồng hồ.
Họ không thể thăm dò được tình hình trên núi ra sao, cũng không biết những cơn chấn động này là vì sao.
Và hình như là ba ngày trước, có một đội năm người sau khi rời khỏi đây đi tuần tra, mãi đến giờ vẫn chưa về đội.
Đội tuần tra đều do người chơi hợp thành, trong đội ít nhất có hai người trở lên là người có năng lực thiên phú, dù có gặp nguy hiểm, cũng ít nhất có thể báo một tiếng.
Nhưng họ cứ thế mà biến mấ·t một cách lặng lẽ không dấu vết.
Lạc Kỷ Minh men theo tuyến đường họ tuần tra đi mấy lần, mà cũng không thể tìm được bất kỳ manh mối gì.
Giang Kỳ nói chuyện xong với Lạc Kỷ Minh thì Lạc Kỷ Minh rời đi ngay, Giang Kỳ đi về phía Ngân Tô:
"Tôi định đi xem tuyến đường đội tuần tra kia mấ·t tích, Tô tiểu thư muốn đi cùng không? Cô không đi, thì có thể để Mùa Hè Nóng Nực đưa cô dạo quanh khu đóng quân này."
Ngân Tô chủ yếu đến đây để xem khu ô nhiễm như thế nào, nên nàng không chút do dự gật đầu: "Đi chứ."
"Mùa Hè Nóng Nực, cô ở lại doanh địa."
"Vâng ạ Giang ca." Mùa Hè Nóng Nực thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn đi cùng họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận