Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 655: Anh Lan bệnh viện (13) (length: 7422)

Sau khi y tá bị kéo vào phòng, việc đầu tiên không phải là đánh nhau với Ngân Tô mà là đi mở cửa.
Nàng muốn ra ngoài.
Nhưng dù y tá cố sức thế nào, cánh cửa vẫn không mở ra được.
Y tá sờ thấy chốt cửa trơn nhẵn, lạnh buốt như tơ lụa, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện một lọn tóc đen quấn quanh chốt cửa.
Màu đen… tóc?
“!”
Trong lòng y tá giật thót, vội vàng buông chốt cửa, lùi lại hai bước, oán độc quay đầu nhìn Ngân Tô: “Bác sĩ Tô, cô muốn làm gì?”
“Chị y tá không muốn giúp em làm việc sao?” Ngân Tô vô tội hỏi lại.
“Tôi… Cô…” Mặt y tá giận đến méo mó, gằn ra mấy chữ từ kẽ răng: “Cô chỉ là một thầy thuốc tập sự!”
Ý ngầm chính là: Cô không xứng!
“Thầy thuốc tập sự thì sao? Thầy thuốc tập sự không phải thầy thuốc à? Sao chị lại phân biệt đối xử thế hả?” Ngân Tô không phục trừng mắt nhìn nàng: “Chị y tá như vậy là không được đâu, sẽ mất mạng đó.”
“Cô…”
Y tá vừa mở miệng thì cảm giác có thứ gì đó bò từ mắt cá chân lên bắp chân, rồi từ bắp chân quấn lên đùi, trong chớp mắt đã bò tới hông nàng.
Y tá trong nháy mắt cảm thấy khó thở, hé miệng nhưng chỉ phát ra một tiếng khí, vẻ mặt giận dữ dần chuyển sang sợ hãi.
Đây là quái vật gì…
Thầy thuốc mới đến là cái quái gì vậy!!
Y tá cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đưa tay xé đám tóc kia, muốn thét lên nhưng lại cố kỵ ánh mắt đang không ngừng đảo qua trong phòng.
“Chị có vẻ sợ nhỉ.”
Ngân Tô chạy vòng quanh y tá một lượt, từ sau lưng nàng nhếch miệng cười: “Chị đang sợ cái gì? Kể cho em nghe đi, em giúp chị vượt qua.”
“….” Muốn cô giúp tôi vượt qua! !
Y tá không trả lời Ngân Tô.
Ngân Tô cũng không để ý, trực tiếp lật sổ: “Để xem các bé nghịch ngợm đang trốn ở đâu nhé.”
Phòng lớn như vậy, Ngân Tô tìm một vòng, đừng nói là trẻ con, đến con gián cũng không thấy.
Vệ sinh bệnh viện vẫn tốt đấy chứ.
Không phải… tìm trẻ con mới đúng.
Ngân Tô lại cầm sổ quét giá trị làm việc: 【 trẻ sơ sinh Phùng Phán 】 【 trẻ sơ sinh Hạ Kỳ 】 【 nôi cũ kỹ 】 【 chăn bông xơ vải 】 【 gạch lát sàn mòn nghiêm trọng 】. Ngân Tô quét một lượt phòng, trừ hai cái vốn đã ở trong phòng thì hai hài nhi khác vẫn bặt vô âm tín.
Nhưng y tá nói là trẻ con ở trong phòng mà…
Hoặc là y tá nói dối, hoặc là trẻ con thực sự ở trong phòng, chỉ là cô không tìm được cách khiến chúng xuất hiện.
Ngân Tô lại nhìn về phía y tá, suy nghĩ hai giây, rút ống thép bước về phía y tá.
“Cô… cô muốn làm gì?” Y tá nhìn chằm chằm vào ống thép màu hồng trong tay Ngân Tô, tuy nhiên lại tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo quỷ dị, giọng nói cũng không nhịn được mà run rẩy.
Ngân Tô cười giả tạo, kéo tay y tá, trực tiếp rạch một vết thương trên cánh tay nàng.
Đồng tử của y tá trong nháy mắt trợn lớn, không thể tin và sợ hãi đan xen trong cổ họng phát ra vài âm thanh, nhưng lại mơ hồ đến không rõ, dường như giận đến không nói được thành lời.
Mùi máu tanh lan tỏa trong phòng.
Hai đứa trẻ đang nằm trong nôi không có phản ứng gì, một đứa ngủ đến sùi bọt mép, một đứa trợn mắt nhìn, hai tay khua khoắng trong không trung.
Ngân Tô nhìn chằm chằm sự biến đổi trong phòng, hai phút trôi qua, phòng vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Ngay khi Ngân Tô nghi ngờ y tá lừa mình, bọn trẻ căn bản không ở trong phòng thì, từ phía sau cái tủ trong góc, đột nhiên nhô ra một cái đầu.
Mắt Ngân Tô sáng lên: “Ối! Bé con đáng yêu!”
Bé con nghe thấy tiếng, đầu thụt lại, rồi biến mất sau tủ.
Ngân Tô: “….”
Ngân Tô bước tới, sau tủ là một khe hở, nhưng sau khe hở lại là tường, căn bản không có chỗ trốn.
Ngân Tô đưa tay vào trong khe hở tìm kiếm, hoàn toàn không sờ thấy bé con.
“….”
Tốt, tốt, tốt!
Chơi trốn tìm với ta phải không! !
Ngân Tô tức giận đến cau mày, cầm ống thép trở về bên cạnh y tá, đâm vào vết thương của nàng một cái nữa, sau đó đẩy y tá vào giữa phòng.
“Đến lúc chị y tá thể hiện giá trị rồi nha.”
Y tá: “….”
Giá trị con mẹ cô! !


Đứa trẻ trắng trắng mập mập từ dưới gầm bàn thò đầu ra, nó đảo mắt quan sát xung quanh, không phát hiện bóng dáng vị bác sĩ kia mới đây, liền tứ chi cùng dùng trèo ra.
Xác định bác sĩ kia không có ở đây, tốc độ của nó cực nhanh trèo đến bên chân y tá, vùi đầu vào liếm máu trên đất.
Trên mặt đất chỉ có ít máu, đứa trẻ ngẩng đầu nhìn y tá tỏa ra hương thơm ngọt ngào, nước bọt chảy ròng ròng.
Y tá lúc này chỉ bị quấn tóc ở hai tay và cổ, chỗ khác thì không thấy.
Đứa trẻ không biết là không nhận ra sự nguy hiểm của những sợi tóc kia hay là bị mùi hương hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý đến.
Nó nắm lấy quần áo của y tá bắt đầu leo lên, rất nhanh đã leo lên đến ngực y tá, túm lấy cánh tay y tá liền cắn.
“A —”
Y tá rốt cuộc nhịn không được hét lên, lắc lư thân thể muốn hất đứa trẻ xuống nhưng đứa trẻ lại bám rất chặt, hoàn toàn không hất được.
Thịt bị xé rách, y tá đau đớn kêu thảm thiết.
Một đứa bé khác rốt cuộc không nhịn được, từ một góc khác leo ra, nhanh chóng leo lên người y tá.
“Cứu… Cứu mạng, bác sĩ Tô, cứu mạng.”
Ngân Tô đột nhiên xuất hiện bên cạnh y tá, một tay bắt lấy một đứa trẻ.
Đứa trẻ hung ác cắn y tá không buông, cố giật xuống một miếng thịt, đôi chân ngắn nhỏ huơ trong không khí, còn quay đầu hung dữ trừng Ngân Tô phát ra những tiếng ê a a ô uy hiếp.
Ngân Tô tặc lưỡi, ghét bỏ cực kỳ: “Nhìn mấy đứa bẩn thỉu thế này, bác sĩ Tô thích sạch sẽ sẽ cho các con đi tắm.”
Ngân Tô nắm hai đứa bé đi đến bồn rửa tay xối xả, sau đó nhét chúng vào nôi, kéo chăn nhỏ đắp lên, véo má chúng uy hiếp: “Còn dám nhăn nhó với ta, ta xé nát mồm các con.”
Bé con méo miệng, giây tiếp theo liền oà khóc.
Ngân Tô giật lấy túi hứng nước bọt bên cạnh, nhét thẳng vào mồm nó, chặn đứng cái tiếng ồn ào phiền nhiễu kia.
Bé con: “…”
A ba a ba?
Thầy thuốc tạm thời có sức áp chế trẻ sơ sinh, mặc dù chúng nhăn nhó với nàng nhưng cũng không dám cắn hoặc tấn công nàng… Có lẽ cũng vì nàng không chảy máu, chưa đủ điều kiện để bị tấn công.
Ngân Tô cầm sổ ghi chép xong, kéo y tá ra khỏi phòng, tiến về phòng 202.
Các bé ở phòng 202 rất ngoan, không thiếu một ai.
Nhưng phòng 203 lại mất sạch…
Ngân Tô suýt nữa hụt hơi.
Đã biết vận may sẽ không chiếu cố kẻ xui xẻo như mình mà.
204, vắng 2.
205, vắng 1.
206, vắng 3.
207, vắng 4.
208, vắng 2.
209, vắng 1.
Ngân Tô từ phòng 209 đi ra, bộ dạng uể oải như bị vắt kiệt sức.
Còn lại cuối cùng…
Ngân Tô lê bước chân nặng nề đi đến phòng chăm sóc bệnh nặng, nàng vốn cho rằng mấy tiểu quái vật ở đây hẳn phải mất hết, nhưng ngoài dự đoán, lại không thiếu một ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận