Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 121: Vĩnh Sinh thôn (11) (length: 8008)

Ngân Tô trả tờ báo lại cho hắn, "Thấy mèo đen xui xẻo, nửa đêm không nên chải đầu trước gương, đừng thử giày khi nhìn thấy người chết trong quan tài, đừng tùy tiện vào phòng cũ hoang phế. Đó là quy tắc."
Bạch Lương Dịch lúc đầu có vẻ hờ hững thu lại, mắt sáng quắc nhìn về phía nàng.
Sau khi bọn họ tiến vào phó bản này, chỉ nghe từ miệng Trương Dương một quy tắc là Ban đêm nghe thấy tiếng động thì không được ra khỏi cửa.
"Ngươi lấy được từ đâu?"
"Nghe ngóng được." Ngân Tô cười: "Dài miệng để làm gì?"
". . ."
NPC đúng là có thể hỏi ra được rất nhiều thứ, nhưng những người chơi cẩn thận sẽ không chọn trêu chọc NPC khi không biết gì cả, chẳng lẽ là sợ c·h·ế·t không đủ nhanh sao?
"Đầu tiên không giống quy tắc, giống một lời cảnh báo hơn." Bạch Lương Dịch rất nhanh nghiêm túc lại: "Hai, ba, bốn có thể thử xem."
"Nhìn gương thấy ma, thử giày. . ." Ngân Tô nhìn về phía Liễu Lan Lan, giọng điệu khó lường: "Có lẽ là thay người rồi."
【 Liễu Lan Lan ·? 】 Nàng thấy Triệu Thần hiện lên 【 Triệu Thần sinh viên 】, không có dấu chấm hỏi.
Tối hôm qua Liễu Lan Lan lúc ra cửa, nàng thấy Liễu Lan Lan đi giày không phải của mình.
Nhưng mà Liễu Lan Lan hiện giờ trông vẫn như tối qua, vẫn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, đến cả thần thái và giọng điệu cũng không hề thay đổi.
Liễu Lan Lan đang bĩu môi làm nũng với Triệu Thần, muốn Triệu Thần dạy dỗ Trương Dương giúp cô hả giận.
Ngân Tô vừa dứt lời khiến Bạch Lương Dịch ngập đầu dấu chấm hỏi, tiến độ của nàng nhanh như vậy sao? Đây là người mới vừa qua phó bản tân thủ?
Dù là gạt người hay không thì cũng không quan trọng, dù sao bọn họ cũng không tin tưởng quá nhiều. Trong phó bản bảo vệ mình là điều đúng đắn, sự tín nhiệm ở đây không đáng một xu.
Cho nên Bạch Lương Dịch cũng không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt kia, đưa mắt nhìn người đang kéo tay Triệu Thần làm nũng, "Liễu Lan Lan bị thay rồi?"
Hắn không nhận ra Liễu Lan Lan có gì khác với ngày hôm qua.
Hơn nữa chỉ một buổi tối, làm sao cô đã xác định được hai quy tắc?
Ngân Tô nhìn chằm chằm Liễu Lan Lan với đôi mắt long lanh, không biết đang nghĩ gì, "Không rõ, có lẽ vậy." Kỹ năng phá giải của cô vẫn cho thấy dấu hỏi, nên cô chỉ có thể đoán mò.
Bạch Lương Dịch nhìn nghiêng gương mặt gần như hoàn mỹ của Ngân Tô, nụ cười đó quá chướng mắt, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng hắn lại cảm thấy một chút nguy hiểm.
Nhưng trong mắt Bạch Lương Dịch lại thoáng lộ ra chút hứng thú.
. . .
. . .
Dưới sự cho phép của Triệu Thần, tên mập đè Trương Dương xuống đất hung hăng đánh, như thể muốn đánh c·h·ế·t hắn ngay tại chỗ.
"Được rồi, nếu đ·á·n·h c·h·ế·t hắn, ai dẫn các ngươi đi xem bích họa." Ngân Tô kịp thời lên tiếng.
"Đủ rồi." Quả nhiên Triệu Thần ngăn tên mập lại, hắn đi tới chỗ Trương Dương, đ·á một cú, uy h·i·ế·p nói: "Lần sau còn dám không quy củ như vậy, tao sẽ c·h·ặt tay mày."
Trương Dương nằm dưới đất nghẹn ngào, không nói nổi một chữ.
"A Thần, bao giờ thì chúng ta đi xem bích họa?" Liễu Lan Lan theo tới, ghét bỏ nhìn Trương Dương, ôm cánh tay Triệu Thần, "Em muốn tranh thủ xem nhanh rồi rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, nơi này chẳng tốt chút nào."
Nói xong, Liễu Lan Lan lại trừng mắt nhìn Ngân Tô và Lô Khê, tiếp tục kể tội: "Tối qua hai người họ còn cố ý nhốt em ngoài cửa! !"
"Liễu Lan Lan, đừng nói lung tung!" Lô Khê rất giỏi cãi lại, "Lúc nào cô ra ngoài chúng tôi còn chẳng biết, ai mà nhốt cô chứ?"
"Hai người khóa cửa!" Liễu Lan Lan lớn giọng quát: "Sau khi tôi ra ngoài trở về thì đẩy cửa không ra, không phải hai người thì là ai?"
Lô Khê cười lạnh: "Cô tưởng mình là hoàng thân quốc thích chắc? Nửa đêm chúng tôi không ngủ đợi cô ra ngoài rồi khóa cửa sao? Lúc tỉnh dậy thì cửa vẫn lành lặn, khóa chỗ nào chứ? Cô bịa chuyện vu khống người đấy!"
"Tôi. . ."
Lô Khê không cho Liễu Lan Lan cơ hội nói, "Tối hôm qua cô đột nhiên gào lên, nửa đêm còn chạy ra ngoài. . . Ai mà biết có phải cô bị bệnh tâm thần hay không, bây giờ còn quay ra trách chúng tôi!"
"Tôi đổi trắng thay đen?"
"Không phải cô thì ai? Tối qua ai la hét hả?"
"Cô. . ."
Ngân Tô không tham gia vào cuộc c·h·i·ế·n· ·t·r·a·n·h giữa các NPC, cô nhìn chằm chằm vào Liễu Lan Lan.
Lô Khê vừa nhắc đến chuyện tối qua, Liễu Lan Lan thoáng lộ ra vẻ sợ hãi, dường như vẫn nhớ những gì đã trải qua.
Cô ta như thế. . . Không giống bị thay người.
Vậy thì là cái gì?
Cuối cùng là Triệu Thần ngăn cản hai người cãi cọ.
"Vậy khi nào chúng ta đi xem bích họa? Em không muốn đợi thêm chút nào nữa! !" Liễu Lan Lan làm nũng bên cạnh Triệu Thần: "Xem xong rồi về nhanh thôi, cái nơi c·h·ế·t tiệt này vừa bẩn vừa cũ, nhìn thấy đã thấy ghét, em không muốn ở lại. A Thần, A Thần. . ."
"Tối nay sẽ đi." Triệu Thần dỗ cô: "Được được, đừng giận nữa."
Triệu Thần và Liễu Lan Lan đi xa, không còn nghe thấy họ nói gì.
Tên mập ủ rũ nhìn bóng lưng của hai người, cuối cùng lại đ·á vào Trương Dương một cái như trút giận, rồi lầm lì quay vào phòng.
Ngân Tô nhìn Trương Dương đang co quắp trên đất, không làm gì mà quay người đi ra ngoài sân.
Lô Khê như một cái đuôi nhỏ đuổi theo nàng, "Diêu Diêu đi đâu đấy?"
Bạch Lương Dịch nhìn chăm chú vào bóng lưng mảnh mai kia, đến khi nàng đi ra khỏi sân mới thu mắt lại, rơi trên người Trương Dương dưới đất.
Hắn cũng không có ý định giúp Trương Dương.
Nếu bọn họ thật sự nắm thiết lập bắt nạt Trương Dương, vậy lúc này hắn giúp Trương Dương cũng không lấy được thiện cảm, không chừng còn khiến Trương Dương càng hận mình hơn.
. . .
. . .
Bình minh thức tỉnh trong thôn xóm yên tĩnh, tiếng người mơ hồ từ xa vọng lại, khói bếp lượn lờ, thoang thoảng mùi thức ăn trong gió.
Toàn bộ thôn xóm cổ kính đơn sơ, hiền hòa yên bình, như chốn đào nguyên.
Ngân Tô tựa vào cửa nhìn dãy núi xa xa, tiếp giáp với trời tạo thành đường chân trời cao thấp khác nhau, được ánh bình minh dát lên một lớp hào quang lóa mắt.
Nhưng đây không phải là nơi đào nguyên nào, đây là một ngôi mộ lớn.
"Diêu Diêu, cậu có đói không?"
Ngân Tô thấy có người từ xa trở về, nàng nghiêng đầu nhìn Lô Khê cười nói: "Có chút, cô đi xem Trương Dương đã chuẩn bị đồ ăn chưa."
"Anh ta vừa bị đ·á·n·h một trận, đâu nhanh được như vậy." Lô Khê lúc nói lời này lộ vẻ ghét bỏ, không hề giống khi Trương Dương bị đ·á·n·h, "Để tôi đi xem chút vậy, thật là phiền."
Lô Khê vừa đi, thì Tôn Hạo và Chu Hiên đang cùng nhau đi về liền tới trước cửa.
"Lộ tiểu thư." Chu Hiên mặc đồ thợ sửa ống nước chủ động chào hỏi cô.
Ngân Tô mím môi cười: "Buổi sáng tốt lành, hôm nay là một ngày tốt đẹp nha."
". . ." Trong trò chơi thì có gì tốt đẹp chứ?
Chu Hiên dù tính tình tốt cũng có chút không bắt kịp lời của Ngân Tô.
Còn Tôn Hạo thì thẳng tính hơn, nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn người bị b·ệ·n·h tâm thần, "Cô không sao chứ?"
Ngân Tô tinh thần phấn chấn, "Không sao mà."
". . ." Hắn thấy cô chẳng giống không có chuyện gì.
Đúng lúc này, Sử Vân Phi và Trình Tinh từ hai hướng khác nhau trở về, Bạch Lương Dịch có lẽ thấy mọi người trở về nên cũng từ trong nhà bước ra.
Trong viện có NPC, mấy người chơi rất ăn ý đi ra ngoài mấy mét, cả Ngân Tô đang ngắm cảnh cũng bị họ kéo đi tham gia tiểu hội này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận