Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 695: Anh Lan bệnh viện (53) (length: 7724)

Yên lặng —— Trước mắt Giản Kỳ Hoa tối đen như mực, bên tai tĩnh mịch không một tiếng động, tứ chi bị thứ gì đó trói lại, không thể nhúc nhích.
Giản Kỳ Hoa chỉ nhớ mình trong phòng làm việc đã c·h·é·m loạn một hồi, không thể lôi được Tô Thường thiện ra, lúc hắn chuẩn bị ra ngoài thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Sau đó… Sau đó thì hắn đã ở đây.
Các ngón tay của Giản Kỳ Hoa vẫn còn cử động được, hắn cố thử tìm tòi xung quanh, muốn xem vũ khí của mình còn ở đó không.
Rõ ràng người trói hắn rất chuyên nghiệp, xung quanh không có thứ gì có thể tận dụng, không những thế, hắn càng động thì vật trói trên người càng chặt thêm… thứ trói hắn giống như một sinh vật s·ố·n·g.
Giản Kỳ Hoa liền trực tiếp móc đạo cụ.
Nhưng đạo cụ vừa lấy ra, bên cạnh liền có thứ gì đó đưa tới, trực tiếp cuốn lấy đạo cụ, tốc độ nhanh đến mức không kịp trở tay.
Giản Kỳ Hoa nghe thấy đạo cụ rơi xuống đất, ùng ục lăn đi.
Nhược điểm lớn nhất của đạo cụ là nhất định phải có vật dẫn.
Dù phương pháp dùng đạo cụ đơn giản, nửa đường không cần vật dẫn, nhưng lúc bắt đầu dùng thì ngươi vẫn phải cầm nó trong tay… Giản Kỳ Hoa tiếp tục lấy d·a·o ra, xem có cắt được thứ trói mình không, nhưng kết quả vẫn vậy, chưa kịp cắt thì d·a·o đã bị đ·á·n·h bay.
Thứ trói hắn quả nhiên là sinh vật s·ố·n·g… Ghê t·ở·m! !
“Tiếng sột soạt, sột soạt…” Mắt Giản Kỳ Hoa không nhìn thấy, nhưng miệng không bị bịt, tai nghe được xung quanh có động tĩnh, giọng bất t·h·iện cất tiếng hỏi: “Tô Thường thiện?” “Giản Kỳ Hoa?” Một giọng nói khác đáp lại hắn.
“Mạnh Văn Sơn.” Giản Kỳ Hoa nhận ra chủ nhân giọng nói, “Ngươi cũng bị trói ở đây à?” Mạnh Văn Sơn: “Ừm. Ngươi có cởi được sợi dây trên người không?” “Không thể, thứ này như sinh vật s·ố·n·g.” Giản Kỳ Hoa lạnh giọng nói: “Càng động càng chặt.” Mạnh Văn Sơn chắc là không tin nên bên kia lại phát ra tiếng sột soạt, sau cùng xác nhận lời Giản Kỳ Hoa nói, nén giọng nói: “Tô Thường thiện bắt chúng ta tới đây làm gì?” Giản Kỳ Hoa sao biết con đàn bà kia muốn làm gì… Quá trình đến đây của Mạnh Văn Sơn và Giản Kỳ Hoa không khác nhau là mấy, hắn bị đưa vào một văn phòng khác, đi vào chưa được mấy bước thì mất đi ý thức.
“Chắc là nàng đã dùng đạo cụ gì đó…” Mạnh Văn Sơn nói: “Kỹ năng t·h·i·ê·n phú của ngươi còn dùng được không?” Giản Kỳ Hoa: “Ta không có kỹ năng t·h·i·ê·n phú.” “….” Trong game không có kỹ năng t·h·i·ê·n phú g·i·ỏ·i g·i·a·n·g cũng không ít, ngay cả người chơi bình thường, có được một đạo cụ lợi h·ại, cũng không chắc đã kém hơn mấy người chơi có kỹ năng t·h·i·ê·n phú nào đó.
Mạnh Văn Sơn: “Kỹ năng của ta không có lực c·ô·n·g kích lớn… Ta thử dùng đạo cụ xem.” Mạnh Văn Sơn còn chưa kịp lấy đạo cụ, chỉ nghe thấy bên trái có tiếng cọt kẹt, chắc là cửa mở ra, tiếp sau là tiếng bước chân tiến tới.
Giản Kỳ Hoa tuy không thấy được nhưng vẫn quay đầu về hướng tiếng động phát ra, giọng bất t·h·iện chất vấn: “Tô Thường thiện, ngươi bắt bọn ta tới đây làm gì?” Người tiến vào không hề giấu giếm, trả lời thẳng: “Không có chuyện gì to tát, chỉ là muốn hỏi hai vị chút vấn đề thôi.” Mạnh Văn Sơn có vẻ hơi bất lực: “Bác sĩ Tô, hỏi vấn đề cần phải như vậy sao?” Ngân Tô thở dài: “Đây không phải là sợ các anh không phối hợp sao, cứ phải phòng hờ vạn nhất.” Phòng hờ vạn nhất… Cái này mà gọi là phòng hờ vạn nhất á?
Rõ ràng là không có ý tốt!
Giản Kỳ Hoa cười lạnh một tiếng, tính tình Mạnh Văn Sơn tốt hơn Giản Kỳ Hoa, dù trong lòng bất mãn, nhưng vẫn hỏi theo Ngân Tô: “Không biết bác sĩ Tô muốn hỏi chúng ta cái gì? Nếu là manh mối phó bản thì bác sĩ Tô không cần thiết phải làm vậy đâu, tôi có thể chia sẻ những manh mối mình biết.” “Anh cảm thấy tôi rảnh đến mức vì chút manh mối mà đi bắt mấy người chắc?” Ngân Tô buồn cười.
Giọng Giản Kỳ Hoa đã có chút tức giận: “Không vì phó bản thì vì cái gì? Ta có thù oán với cô chắc?” “Có lẽ là có chứ.” “Có lẽ?” Giản Kỳ Hoa tức đến bật cười với hai chữ này.
Giản Kỳ Hoa không nghe thấy Ngân Tô trả lời, ngược lại nghe thấy tiếng ghế bị k·é·o ra, rồi sau đó hắn không còn nghe được tiếng động nào của Mạnh Văn Sơn nữa.
“Ngươi làm gì Mạnh Văn Sơn rồi?” Giản Kỳ Hoa không nghe thấy tiếng bước chân, không biết Ngân Tô ở đâu, chỉ có thể ‘nhìn’ về hướng nàng vừa cất tiếng.
“Ngươi lo lắng cho hắn vậy sao?” Âm thanh đột nhiên vang lên từ sau lưng khiến Giản Kỳ Hoa giật mình.
Nàng đi ra sau lưng hắn từ lúc nào vậy?
Giản Kỳ Hoa không lo cho Mạnh Văn Sơn, hắn chỉ muốn biết rốt cuộc người đàn bà này muốn làm gì… “Giản tiên sinh là người thông minh, hẳn là đã đoán được thân ph·ậ·n của ta rồi phải không?” Giản Kỳ Hoa thực sự đã đoán được, dù sao thì trên diễn đàn cũng đã lộ ra ‘ống thép màu hồng’ có tính biểu tượng rất cao, thêm cả những biểu hiện của nàng trong cái phó bản t·ử v·o·n·g này nữa.
Mà lại… Giản Kỳ Hoa nghĩ đến cái gì đó, hơi nhíu mày, rồi nghĩ đến, chẳng lẽ nàng muốn g·i·ế·t những người biết thân ph·ậ·n nàng để bịt miệng sao?
Giản Kỳ Hoa tin chắc không chỉ mình hắn đoán ra được, chỉ cần để ý tin tức về nàng, nhìn thấy ống thép màu hồng kia thì ít nhiều cũng sinh nghi ngờ.
Nhiều người như vậy, nàng cũng đâu thể g·i·ế·t hết được chứ?
Cho dù g·i·ế·t, lúc phó bản kết thúc, người chơi c·h·ế·t quay về thế giới thực, nếu may mắn thì vẫn còn kịp thời gian báo tin.
“Ngươi muốn g·i·ế·t ta?” Ngân Tô: “Giản tiên sinh nói quá lời, ta không có lạm s·á·t người cùng đội.” Giản Kỳ Hoa mất kiên nhẫn: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ngân Tô vỗ vai Giản Kỳ Hoa: “Đừng khẩn trương, không có chuyện gì to tát đâu, ta chỉ là muốn hỏi, có phải anh là người đã gửi thư mời phó bản cho 508 15081 không.” “Thư mời phó bản?” Giản Kỳ Hoa không hiểu gì cả: “Ta sao lại gửi thư mời phó bản cho 5081 đó chứ? Ta còn chả biết hắn là ai, ta bị b·ệ·n·h à?” 508 15081… cái mã hóa này nghe hơi quen quen, nhưng hắn chắc chắn không phải là người chơi mà mình biết.
Hắn thiếu điểm tích lũy đến phát hoảng, đi gửi thư mời phó bản cho người chơi không quen làm gì?
Đồ vật như mời tổ đội và mời vào phó bản này, có điểm tích lũy cũng chưa chắc mua được!
“Nói vậy không phải là anh?” “Không phải.” “…” Giản Kỳ Hoa đột nhiên không nghe thấy âm thanh nữa.
Như người vừa đứng sau lưng hắn đã biến m·ấ·t rồi.
Trong môi trường quỷ dị yên tĩnh này, Giản Kỳ Hoa cảm thấy trong lòng rất khó chịu, “Tô Thường thiện? Tô Thường thiện? Đừng tưởng rằng cô là 0101 thì ta sẽ sợ… Cô im lặng là ý gì? Tô Thường thiện!” ...
Ngân Tô không để ý tiếng kêu của Giản Kỳ Hoa, lúc này đã đứng ngoài lớp bảo vệ của phòng, Mạnh Văn Sơn thì bị trói ngay chính giữa.
Trên mặt đất rớt mất hai đạo cụ, chắc là Mạnh Văn Sơn muốn dùng đạo cụ để tự giải cứu, không ngờ đạo cụ vừa lấy ra thì đã bị thứ gì đó ở trong phòng đ·á·n·h bay mất.
Hắn không nghe được tiếng của Giản Kỳ Hoa, cũng không nghe thấy âm thanh nào khác, không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ít nhiều cũng có chút hoảng.
Cái tên 0681 kia nhìn đã thấy không bình thường, ai biết cái 0101 này có phải cũng giống như 0681, là một kẻ đ·i·ê·n hay không?
“Mạnh tiên sinh, tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh.” Mạnh Văn Sơn cố nén cảm xúc trong lòng, giữ thái độ nhã nhặn lễ độ: “Bác sĩ Tô cứ hỏi.” “Có phải anh là người đã gửi thư mời phó bản cho 508 15081 không?” “Thư mời phó bản?” Sau một thoáng nghi ngờ, Mạnh Văn Sơn nhanh chóng nói: “Bác sĩ Tô có phải đã hiểu lầm rồi không, tôi chưa từng gửi thư mời phó bản cho ai… Với lại những đạo cụ mời vào phó bản này rất hiếm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận