Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 982: Hoàng Kim quốc (33) (length: 7905)

Ngân Tô leo lên đài cao, còn chưa kịp làm gì, mặt đất đột nhiên rung chuyển một chút.
Sau đó sàn nhà dưới chân bắt đầu di động.
Quan tài dời sang bên cạnh, lộ ra một cái cầu thang vừa đủ cho một người đi qua.
Trong bóng tối trên cầu thang hiện lên một vài ánh sáng yếu ớt.
Thân ảnh Độ Hạ trong ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, nàng đi theo sau Trang Cẩn, cả hai vẫn còn sống.
Độ Hạ trông thấy Ngân Tô đứng trên lối ra, vẻ mặt căng thẳng lập tức giãn ra, kéo Trang Cẩn tăng nhanh tốc độ bước lên cầu thang, "Tô...khách tiểu thư!"
Trang Cẩn bị kéo lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững.
Ánh mắt Ngân Tô từ trên cao quét xuống dưới, thấy bọn họ chỉ bị chút thương ngoài da, không có vết thương trí mạng nghiêm trọng, lúc này mới lãnh đạm gật đầu.
Trang Cẩn dùng đèn pin trong tay quét xung quanh, tất cả đều là sương trắng, không nhìn rõ thứ gì.
"Đây là nơi nào, sao sương mù nhiều thế?" Bọn họ ra khỏi địa cung rồi ư?
"Địa cung."
"Vậy sương mù này..."
"Kỹ năng của Lâm Hữu Chi."
Trang Cẩn đã nghe Hạ Phương Hồi nói qua, kỹ năng của người tên Lâm Hữu Chi kia có liên quan đến sương mù.
"Những người khác đâu? Có ai sao không?"
Ngân Tô liếc nhìn vào sương mù, "Đang đánh nhau."
Trang Cẩn: "..."
Trong sương mù mơ hồ có tiếng đánh nhau truyền đến, nghe chừng có vẻ cách khá xa nơi này.
Những người khác không sao, Độ Hạ cũng có chút thở phào.
Độ Hạ kể ngắn gọn về chuyện họ tiến vào thông đạo hoàng kim.
Ngân Tô: "Vò trận không cùng các ngươi?"
Độ Hạ: "Không, chúng ta bị kéo vào cái không gian kia, vò trận liền biến mất...Hắn hẳn là vẫn còn ở trong cung điện dưới lòng đất."
Bọn họ không biết địa cung này lớn đến mức nào, vò trận tùy tiện tìm chỗ ẩn nấp, bọn họ cũng khó phát hiện ra.
Ngân Tô trầm mặc một lát: "Còn pháp sư kia đâu? Các ngươi thấy hắn không?"
"Pháp sư?" Độ Hạ lắc đầu: "Không, hắn cũng không thấy?"
"Ừ."
Pháp sư giống như họ bị vây trong không gian hoàng kim kia, hay đã rời khỏi phó bản, bọn họ không cách nào xác định được.
Hiện tại, việc quan trọng nhất là lấy được chìa khóa thông quan.
...
...
Mười lăm phút trôi qua rất nhanh.
Tiếng đánh nhau từ trong sương trắng dần dần biến mất, sương mù cũng đang nhanh chóng rút đi.
Trên mặt đất nằm không ít xác của thợ mỏ.
Ở một hướng nào đó trong cung điện dưới lòng đất, Đàn La cùng những người khác cùng nhau chặn Đại Anh vào góc.
Sau khi sương mù tan, Đàn La nhìn thấy Độ Hạ, sắc mặt mừng rỡ, "Hạ tỷ, tốt quá rồi, chị không sao! !"
Độ Hạ: "Ừ."
Đúng lúc này, từ phía cổng vòm hoàng kim, vò trận ép pháp sư đi đến.
Pháp sư có vẻ bị thương, bước chân lảo đảo, cánh tay Ky giáp rũ xuống bên người, lắc lư qua lại.
Cũng không biết pháp sư bị vò trận bắt lại bằng cách nào.
Hai người này xuất hiện, không khí tại hiện trường trong phút chốc trở nên cổ quái.
Vò trận quét mắt một vòng tình hình, đặc biệt là thấy Độ Hạ và Trang Cẩn trên đài cao, cười khẩy nói: "Mạng các ngươi lớn thật đấy."
Độ Hạ hừ lạnh một tiếng: "Vậy chắc chắn là lớn hơn mạng của ngươi rồi."
Vẻ mặt của vò trận hơi vặn vẹo, ánh mắt liếc qua nhìn thấy có người bên phía Đàn La động, liền quát lớn: "Còn dám động đậy, ta sẽ giết hắn."
Trong tay vò trận là một thanh chủy thủ hoàng kim, lúc này đang kê trên cổ pháp sư.
Sau tiếng quát này của hắn, chủy thủ hoàng kim trực tiếp cứa rách da của pháp sư, máu tươi trào ra.
Đàn La cười nhạo: "Chúng ta có quen biết gì hắn đâu, ngươi sẽ không nghĩ rằng có thể uy hiếp được chúng ta bằng hắn đấy chứ?"
Pháp sư trước mắt chưa từng làm chuyện gì quá phận, nhưng nếu hắn là thành viên của Tri Thiên Hạ, thì chuyện hắn sống chết có liên quan gì đến bọn họ.
Còn về ba người Y Đồng...
Trông họ cũng không phải dạng người hay xen vào chuyện của người khác, gây rắc rối cho mình.
Pháp sư chịu đau lên tiếng: "Ta đã nói với ngươi rồi, quan hệ của ta với bọn họ không tốt, ngươi bắt ta uy hiếp cũng vô ích thôi."
"Câm miệng!!" Vò trận dùng sức ép mạnh chủy thủ, máu trên cổ pháp sư phun ra càng dữ dội. "Các ngươi là một đám, ngươi cho rằng nói như vậy có thể lừa được ta?"
Vò trận cảm thấy người đối diện cố tình nói vậy để mình mất cảnh giác.
Hạ Phương Hồi: "Cho dù là anh em ruột còn có người quan hệ tốt và không tốt, rõ ràng là quan hệ của chúng ta với hắn cũng chẳng tốt."
"Vậy bây giờ ta giết hắn."
Người đối diện không có chút phản ứng nào, ai nấy đều dùng ánh mắt bình thản nhìn hắn.
Dường như đang nói: Ngươi cứ giết đi.
Vò trận như nghẹn một ngụm lửa trong lồng ngực, bẻ gãy một cánh tay còn lại của pháp sư, trút giận lên người pháp sư: "Sao ngươi lại thành ra thế này, đến cả không ai muốn cứu ngươi! !"
Pháp sư: "..."
Lỗi tại ta sao?
Pháp sư rất im lặng, chịu đựng cơn đau trật khớp, trong đầu bắt đầu suy tính kế sách trốn thoát.
Hắn chưa từng trông cậy vào người đối diện.
Bọn họ sẽ không cứu hắn.
Hắn ngoan ngoãn đi theo vò trận đến đây, chẳng qua chỉ muốn thừa lúc vò trận mất tập trung để tự cứu mình.
"Ha ha...Không sao, dù sao thì các ngươi cũng sẽ chết!" Vò trận đột nhiên cười ha hả, "Các ngươi muốn tìm quan tài hoàng kim đúng không, vậy cứ ở lại đây mà ngắm nó, vĩnh viễn ở cùng với cái quan tài ma quỷ này đi! !"
Đại Anh nghe thấy lời này của vò trận, biến sắc: "Ngươi muốn làm gì! !"
Vò trận liếc Đại Anh, "Ngươi cho rằng ta không biết chuyện ngươi cùng ả đàn bà kia tính kế hả? Mỏ vàng này là của ta, sao ta lại để các ngươi trộm mất! Sau hôm nay, cái quan tài hoàng kim này sẽ không còn tồn tại nữa! !"
Đại Anh hiểu ra ý định của vò trận ngay lập tức, "Ngươi muốn phá hủy quan tài hoàng kim!"
Đại Anh liếc nhìn sang quan tài hoàng kim, phía trên đài cao còn mấy người đang đứng.
Hiện tại hắn lại bị chặn ở đây.
Những người này với vò trận chắc không phải một bọn, nhưng chưa chắc mục đích của bọn họ đã khác.
Đại Anh kìm nén giận dữ, bắt đầu khuyên vò trận: "Đại ca, quan tài hoàng kim có thể mang lại cho chúng ta lợi ích lớn hơn, so với đào mỏ vàng dễ hơn nhiều, giờ mỏ vàng khai thác ra được bao nhiêu vàng chứ? Sao anh lại muốn làm chuyện vừa tốn công mà lại vô ích như thế?"
Lời Đại Anh rất chân thành: "Đào mỏ vàng chết nhiều thợ mỏ lắm, chết kiểu gì chẳng phải là chết? Chúng ta có bao giờ thiếu thợ mỏ đâu, Đại ca, quan tài hoàng kim thật sự có thể giúp chúng ta..."
Vò trận nhổ một bãi nước bọt, nhìn Đại Anh bằng ánh mắt ngu ngốc: "Ngươi thật sự nghĩ rằng mấy cái kim hình trái tim mà nó biến ra là vàng thật hả? Ngươi thử đi kiểm tra xem mấy cái kim hình trái tim mà ngươi đang giấu xem sao?"
Cứ vài ngày Đại Anh lại đi xem, kim hình trái tim không có vấn đề gì.
Nhưng vẻ mặt của vò trận không giống như đang nói dối.
Lòng Đại Anh bất chợt hoảng hốt: "Đại ca anh có ý gì?"
"Ha ha ha, ngươi bị ả ta dắt mũi còn không biết..."
Vò trận thương hại nhìn Đại Anh, nhưng không muốn nói thêm gì nữa.
Vò trận càng dùng sức ấn chủy thủ, miết một đường trên cổ pháp sư.
Nhưng đúng lúc đó, đầu pháp sư mạnh mẽ va về phía sau.
Vò trận cảm thấy mũi mình bị một khối sắt đụng trúng, đau đến mức vô ý thức buông lỏng tay.
Pháp sư thừa cơ thoát khỏi sự khống chế của vò trận.
Vò trận ôm mũi, vung chủy thủ về phía pháp sư.
Lưỡi chủy thủ sắc bén rạch rách áo pháp sư phía sau lưng, nhưng khi chạm vào da thì lại chỉ phát ra tiếng 'Xoẹt xoẹt', toàn thân pháp sư tựa như làm bằng sắt thép...
Bạn cần đăng nhập để bình luận