Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 444: Tỏ tình Quý (4) (length: 7723)

Bên ngoài gian phòng, trên hành lang, đứng đó 12 người, cao thấp mập ốm, đẹp xấu, đen trắng đủ cả, không sót một ai.
Trên người bọn họ đều có hàng hiệu, người chơi có thể trực tiếp nhận ra ai là người yêu của mình hôm nay.
Ngân Tô liếc thấy một người trong đám đó, mặc váy dài màu lam nhạt hở hang, có khuôn mặt như mối tình đầu, mày mắt ôn nhu, khí chất yếu đuối, khiến người ta thương xót.
Thế mà, thật không có giới hạn về giới tính.
So sánh với những người khác, Ngân Tô cảm thấy người yêu của mình là xinh đẹp nhất.
Linh vật vận may quả là tốt... Không uổng công đánh Blind box!
"Úi chà! Người yêu thân ái của ta." Ngân Tô nhiệt tình đón, tiến lên liền nắm lấy tay người kia, "Nhìn xem này, đáng yêu mê người cỡ nào."
Đông Lộ: "..."
Đông Lộ có chút ngơ ngác nhìn Mạt Lỵ đi ra cuối cùng, dường như có chút không hiểu với sự nhiệt tình của người yêu mình.
Cái này... sao có điểm là lạ thế nhỉ?
Ngân Tô vỗ nhẹ vào mu bàn tay Đông Lộ, nói đầy ý nghĩa: "Đừng sợ, theo ta thì sẽ có ăn ngon uống sướng, ta sẽ yêu thương ngươi hết mực."
Đông Lộ cảm thấy có chút kỳ lạ, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ Mạt Lỵ. Nhưng Mạt Lỵ trực tiếp quay mặt đi, làm bộ như không thấy gì cả.
Còn những người chơi khác đang vây xem thì: "? ? ?"
Đây là đang làm cái gì vậy!
Nếu không phải biết mình đang ở trong phó bản, bọn họ đã thật sự coi mình đang tham gia chương trình hẹn hò rồi.
Ly Khương tìm thấy người yêu của mình, là một người đàn ông bình thường.
Đầu óc không nhanh nhạy, ngoại hình không xấu nhưng cũng không đặc biệt đẹp trai, thuộc kiểu bình thường, tính tình có vẻ rất tốt. Dù không cười nhưng vẫn cho người ta cảm giác hiền lành.
Ô Bất Kinh và Tạ Bán An cũng lần lượt tìm thấy người yêu của mình, cả hai người họ đều ghép cặp với người yêu là nữ giới.
Ô Bất Kinh ghép cặp với một người yêu ăn mặc mát mẻ, yếu đuối, dựa vào người Ô Bất Kinh run rẩy, không ngừng liếc mắt đưa tình với hắn.
Ô Bất Kinh làm bộ muốn ngất đi, nhăn nhó ngón tay đẩy đối phương ra như đẩy đồ bẩn, một giây sau đối phương lại dựa tới.
Tạ Bán An lại ghép cặp với một cô gái có phần mập mạp, trông có vẻ rất tự ti, liên tục cúi đầu xoắn tay.
Nhưng mà ngoài Ngân Tô ra, còn một người chơi nữ nữa cũng ghép cặp với người yêu nữ.
Ly Khương nhớ nàng tên là Ngu Chi, là người chơi nữ đầu tiên nhìn thấy tấm biểu ngữ Trại huấn luyện yêu đương trong phòng.
Trong số người chơi nam, cũng có một người ghép cặp với người yêu nam.
Như vậy, tổng cộng NPC người yêu có 7 nữ 5 nam.
Những NPC này có tính cách khác nhau, có người giỏi giao tiếp, đã bắt đầu ân cần hỏi han người chơi; có người lại rụt rè e thẹn, khẽ khàng đứng bên cạnh người chơi, nhìn qua một cái là mặt liền đỏ bừng.
Mạt Lỵ ở cửa ra vào nhắc nhở mọi người: "Đến giờ tan học, các học viên có thể hẹn hò với người yêu của mình, hẹn hò sẽ giúp tăng điểm giá trị yêu đương đó."
Rầm!
Cánh cửa phòng bị đóng lại.
Trên hành lang chỉ còn lại các người chơi cùng những người yêu với tính cách khác nhau.
...
...
Hồ Cầm là một người chơi lão luyện đã thông quan mười phó bản, ngay từ đầu khi xuất hiện những người chơi mới, phó bản này đã rất kỳ lạ.
Cho đến bây giờ, NPC vẫn chưa tiết lộ thêm manh mối nào về kịch bản.
Cô cảm thấy phó bản này rất có thể có độ khó địa ngục, nên đã kết minh với một người chơi khác, chuẩn bị cùng nhau hành động.
Ai ngờ hiện tại trò chơi lại trực tiếp ghép đôi người yêu cho bọn họ, mà phải hẹn hò với người yêu mới có thể nhận được giá trị yêu đương, như vậy thì kế hoạch hành động kế tiếp vẫn chưa chắc thực hiện được.
"Hồ Cầm."
Vệ Huệ Nhi chen tới bên cạnh cô, phía sau là một người yêu không sao đuổi đi được.
Người yêu của Vệ Huệ Nhi vừa béo vừa đen, lúc này đang thèm thuồng nhìn cô chằm chằm, khóe miệng còn có thứ chất lỏng như nước bọt, trực quan cho người ta một cảm giác khó chịu.
Vệ Huệ Nhi kéo Hồ Cầm sang một bên hai bước, hạ giọng: "Chúng ta muốn tách ra hành động không?"
Hồ Cầm nhíu mày, "Không biết có được cùng nhau không..."
"Ánh mắt của hắn nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống ấy, thật ghê tởm." Vệ Huệ Nhi lộ vẻ xui xẻo, "Bảo em hẹn hò cùng hắn, em thà tìm chỗ g·i·ế·t hắn còn hơn."
Yêu đương gì mà kỳ cục vậy!
Hồ Cầm: "G·i·ế·t người yêu không biết có hậu quả gì không, em thấy vẫn không nên tùy tiện thử."
Hồ Cầm cân nhắc một chút: "Chúng ta cứ cùng nhau hành động trước, không có quy định là không được bốn người cùng hẹn hò mà, nếu có gì không ổn thì hãy tách ra."
Vệ Huệ Nhi: "...Ừm, được thôi."
...
...
Một bên khác.
Viên Lý, cậu nam sinh đội mũ lưỡi trai, nhìn NPC đang đứng trước mặt, khẽ nuốt nước miếng, lo lắng nói với gã Mã Giáp: "Anh Vương, không lẽ chúng ta phải hẹn hò thật sao?"
Vương Đức Khang không mấy kiên nhẫn với người mới: "Không thì sao?"
Mặt Viên Lý đỏ bừng, khó khăn nói ra mấy chữ: "Nhưng mà... Nàng... Nàng có hơi đáng sợ."
NPC mà Viên Lý ghép đôi, ngược lại cao khoảng một mét sáu tám, nhưng mặt của nàng thì...nói là xấu còn là nâng đỡ rồi, căn bản là dị dạng.
Viên Lý không để ý, sau khi cậu nói xong câu đó, ánh mắt của NPC thoáng nhuốm vẻ u ám.
Vương Đức Khang liếc người yêu mình, da trắng dáng xinh, chân dài, dù biết không phải người lương thiện gì, nhưng ít ra còn vừa mắt.
Vương Đức Khang không muốn quan tâm tới người mới, qua loa vài câu: "Ngày đầu tiên không nguy hiểm lắm, nàng muốn làm gì thì cứ làm theo là được."
Nói xong, Vương Đức Khang sợ Viên Lý tiếp tục lằng nhằng, liền dẫn theo đối tượng hẹn hò rời đi.
Lúc này, phần lớn người chơi đều lần lượt rời đi.
"Người yêu à, chúng ta đi thôi." Người yêu của Viên Lý định kéo tay cậu.
Viên Lý biến sắc, co cẳng bỏ chạy.
"Người yêu ơi, chờ em với."
"!!!"
Viên Lý chạy càng nhanh hơn.
Người yêu kiểu này ai mà chịu nổi!
...
...
Ngân Tô kéo tay Đông Lộ đi ra khỏi cửa, ngó nghiêng xung quanh, "Chúng ta nên đi hẹn hò ở đâu thì tốt đây..."
Đúng lúc cô đang nhìn quanh thì hai bóng người một trước một sau lao ra khỏi cửa, một người hốt hoảng chạy trốn, một người nhiệt tình đuổi theo.
"A, tình cảm thật mãnh liệt! Nàng đuổi theo hắn chạy, hắn trốn cũng không thoát, đây chẳng phải là hạnh phúc sao." Ngân Tô nói với giọng kỳ quái, nghiêng mắt nhìn Đông Lộ, mong chờ nói: "Hay chúng ta cũng chơi trò chạy trốn hạnh phúc một chút nhé? Ta đã không đợi được nữa rồi..."
Đông Lộ cảm thấy tay mình bị nắm lạnh ngắt, cô giằng ra mấy lần cũng không được.
Nghe Ngân Tô nói vậy, một cảm giác nguy hiểm vô hình xông lên, Đông Lộ vội nói: "Ta hơi đói bụng, muốn qua Tây Nhai ăn chút gì."
Ngân Tô rất dễ nói chuyện: "Được thôi, nghe lời ngươi."
"Tô tiểu thư... Tô tiểu thư!" Ô Bất Kinh và người yêu của hắn đang giằng co cực độ, một người muốn đi hướng đông, một người muốn đi hướng tây.
Cuối cùng thì ý chí sinh tồn của Ô Bất Kinh mạnh hơn, hắn lôi người yêu mình chạy về phía Ngân Tô.
Ô Bất Kinh sắp khóc tới nơi, như bị thứ gì đó dơ bẩn bám vào người, nhưng lại không thể gỡ ra được, còn khó chịu hơn cả ăn phải ruồi.
"Tô tiểu thư, cô định đi đâu vậy?"
Ngân Tô cười tủm tỉm nói: "Đưa cục cưng nhà ta đi ăn cơm."
"Tôi có thể đi cùng không?"
"Không được đâu." Ngân Tô nhìn Đông Lộ: "Ta hẹn hò với Bảo Bối nhà ta, sao có thể mang theo bóng đèn được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận