Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 768: Hiện thực nhân loại con non (length: 8090)

Khang Mại thật thà đáp: "Không biết."
Hắn thực sự không biết đám người điên cuồng gặp ác mộng này tìm nàng có mục đích thật sự là gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Dù tạm thời chưa ai tìm ra được Ô Bất Kinh, nhưng để an toàn cho hắn, Ngân Tô vẫn khuyên hắn đừng đi lung tung, ít nhất là hết kỳ nghỉ đông này, chờ đến khi khai giảng rồi thì hãy xem xét tình hình.
Khang Mại nói sẽ chuyển lời lại với nàng.
Sau đó là thời gian ăn cơm, Khang Mại chỉ nói chuyện phiếm đôi chút, không bàn đến vấn đề gì nặng nề nữa.
Hai người ăn uống xong xuôi, Tóc Quái từ đâu đó nhảy tới bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, Khang Mại nhìn Tóc Quái làm việc nhà như biểu diễn tạp kỹ thì lặng lẽ dãn khoảng cách, dời ra ghế sô pha phòng khách.
Đại Lăng khoanh tay đứng ngay cửa bếp nhìn, căn bản không có ý định giúp đỡ.
Có lẽ Tóc Quái không thể thấy được 'công chúa' khoanh tay đứng nhìn như nàng nên đã phân một lọn tóc ra quất tới.
Đại Lăng bị quất đau nhe răng, tóm lấy tóc liền nhào tới.
Thế là Khang Mại được chứng kiến Tóc Quái vừa rửa chén vừa đánh nhau với Đại Lăng.
"Ngươi... Bọn nó... Lúc nào cũng náo nhiệt như vậy à?" Khang Mại cố lựa lời diễn tả.
Ngân Tô không hề ngạc nhiên, "Ừ."
Khang Mại hít sâu một hơi, "Nuôi chúng... tốn sức lắm hả?"
Đây đều là quái vật đó!
Khang Mại cũng gặp qua người có kỹ năng triệu hồi quái vật, nhưng những con quái vật đó bản thân ý thức không quá mạnh, giống như một cỗ máy nghe lời hơn.
Còn hai con của đại lão này, nếu bỏ qua bề ngoài của chúng, chúng chẳng khác gì người thật.
Ngân Tô cười ha hả một tiếng, lạnh lùng nói: "Đâu chỉ tốn sức."
Khang Mại: "!"
Khang Mại thấy may mắn là kỹ năng của mình không phải loại này.
Dù quái vật có lợi hại đến đâu, hắn cũng không muốn gặp chúng trong cuộc sống thật, gây ứng với sinh lý.
Khang Mại đưa đồ giữ ấm xong đứng dậy cáo từ, hắn vừa mở cửa đã kinh ngạc kêu lên: "A."
Đại Lăng chui ra từ tóc, không để ý đến hình tượng bò tới cửa như nhện, "Oa, tỷ tỷ, tỷ xem nàng còn ở đây! Nàng dễ thương quá, nàng chính là Tiểu Hùng định mệnh của ta, tỷ tỷ tỷ tỷ ta muốn nàng ta muốn nàng! !"
Khang Mại: "? ? ?"
Kiểu "đi đứng" như này của ngươi hơi ghê rợn đấy!! Hơn nữa ngươi đang nói cái gì vậy hả! !
Đứa bé nhỏ như cây nấm ngồi xổm ở đó, đột nhiên bị mở cửa nên giật mình, muốn đứng lên mà có vẻ chân bị tê, ngược lại ngã ngồi xuống đất, đôi mắt đen láy mở to đáng thương nhìn họ.
Ngân Tô nhíu mày nhìn đứa trẻ đang ngồi xổm ở hành lang bên ngoài cửa.
Từ lúc ở Tòng Khang đến giờ cũng đã nhiều ngày, sao nàng còn ở đây?
Ngân Tô không để ý Đại Lăng đang lăn lộn ở cửa, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình rồi gửi vào nhóm chủ khu, hỏi con của nhà ai.
Trong nhóm chủ khu mọi người đang không mấy vui vẻ chào hỏi bên quản lý, Ngân Tô gửi ảnh lên chỉ có vài người phản hồi lại, nhưng đều bảo không biết.
Khang Mại thu lại ánh mắt đang dán vào Đại Lăng lăn lộn, nhìn về phía đứa bé ngoài cửa, "Em gái nhỏ, người lớn nhà em đâu?"
Đứa bé nhỏ cuối cùng cũng bò dậy từ dưới đất, tựa vào tường đứng, ấp úng đáp: "Không có... không có người lớn."
Khang Mại: "Không có người lớn? Bị lạc sao?"
【con non của nhân loại Tân Nguyệt?】 "Khang Mại."
Khang Mại nghe Ngân Tô gọi mình thì quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt nàng không chút cảm xúc thì trong lòng có chút bất an, vô thức lùi về nhà.
"Cô Tô sao vậy? Cô ấy có vấn đề gì sao?"
"Không biết, có thể có vấn đề."
Cảm giác đứa bé này mang lại cho nàng giống như một đứa trẻ bình thường, nhưng Giám Định Thuật lại đánh một dấu chấm hỏi to tướng sau tên nàng.
Khang Mại: "Hỏi bên quản lý xem sao? Nhìn có phải con nhà nào không."
Ngân Tô: "Hỏi rồi, ai cũng nói không biết."
Khang lão suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là báo cảnh sát?"
Ngân Tô không chắc đứa bé này có vấn đề gì, nhưng đưa cho cơ quan chức năng xử lý là tốt nhất, nhưng cái dấu chấm hỏi đó khiến Ngân Tô cảm thấy nên giao cho cục điều tra xử lý thì hơn.
Ngân Tô ghì chặt Đại Lăng đang bò lung tung, bảo Khang Mại mang đứa bé đến giao nộp.
Thế là Khang Mại mang theo đứa bé xuống lầu, để tránh làm lộ nơi ở của đại lão, hắn định chuyển sang chỗ khác đợi người của cục điều tra đến đón.
Khang Mại lái xe ra khỏi hầm gửi xe, đứa bé nhỏ bị hắn ném ra sau xe, lúc này đang cuộn tròn người run rẩy, không rõ là do lạnh hay vì sợ.
Rõ ràng bây giờ mới chưa đến hai giờ chiều mà trời đã tối sầm như buổi chạng vạng.
Tuyết rơi đầy trời, trên mặt đường cũng toàn là tuyết đọng, ít thấy xe cộ.
Khang Mại vừa mới lái xe lên đường chính, phía trước là đèn xanh đèn đỏ, hắn cần phải rẽ phải, nhưng đúng lúc một chiếc xe ở bên phải đột ngột quay đầu sang, vừa vặn chặn ngang đường của hắn.
"Mẹ nó, lái xe kiểu gì thế!"
"Bọn họ... bọn chúng đến rồi."
"Cái gì?"
"Ầm!"
...
Tiếng nổ lớn rung chuyển đến nỗi nhà cửa của khu dân cư xung quanh cũng chao đảo, Ngân Tô vừa chuẩn bị về phòng thì nghe thấy tiếng nổ tim không khỏi lỡ một nhịp, bước nhanh sang phòng khác.
Nàng mở cửa sổ phòng đó, nhìn ra bên ngoài.
Trong làn tuyết lớn, khói đen bốc lên ngùn ngụt.
Khói quá dày đặc, thêm cả tuyết lớn, Ngân Tô không thấy rõ tình hình bên đó thế nào.
Nhưng tính toán thời gian... xe của Khang Mại vừa đến chỗ giao lộ đó.
Một giây sau lại là một tiếng nổ lớn, hòa cùng với những tiếng la hét chói tai từ khu nhà dân, xé tan bầu trời.
...
...
Khang Mại ôm chặt đứa trẻ lăn vài vòng trên tuyết, dập tắt ngọn lửa trên người, hắn nhanh chóng đứng lên trốn vào phía sau công trình xây dựng gần đó.
Có người đang đuổi tới.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân lẫn tạp âm.
"Bên cạnh mục tiêu có một người đàn ông, xử lý thế nào?"
Giọng nói này hình như đang xin chỉ thị ai đó, không biết đầu dây bên kia đáp gì mà nhanh chóng giọng nói đó lại vang lên: "Giết hắn."
Không ai trả lời, nhưng Khang Mại nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.
Mục đích của đám người này chính là đứa bé trong tay hắn...
Khang Mại nhìn đứa bé đang bị hắn kẹp dưới nách, mặt tái nhợt, môi tím tái, nhưng không hề hét hay khóc nháo.
Khang Mại hít sâu một hơi lạnh, di chuyển theo hướng khác.
"Vút!"
Khang Mại vừa bước ra liền rụt chân lại, băng châm vô hình ghim thẳng vào bức tường đối diện, băng châm hóa nước chảy xuống, chỉ để lại vô số lỗ thủng dày đặc bằng đầu kim.
Tiếng gió tuyết bên tai hắn biến mất, những bông tuyết trên trời cũng dần không thấy đâu nữa.
Vừa nãy còn nghe thấy tiếng bước chân, lúc này lại không nghe được, ngay cả nhịp tim của mình cũng không nghe thấy, như thể hắn đã bị điếc.
Tuy không nghe thấy gì, nhưng cảm giác nguy hiểm trong cơ thể Khang Mại vẫn còn, hắn cảnh giác quan sát xung quanh, và lúc này hắn như phát hiện ra điều gì đó, đột ngột lùi về sau.
Trong tuyết, hàng loạt băng châm bắn ra như mưa.
Đồng hồ trên tay Khang Mại mở ra một tấm khiên năng lượng, chắn lại những băng châm đang bay tới.
Băng châm lại lần nữa hóa thành nước, rơi xuống nền tuyết, biến mất không tăm tích.
Những băng châm đó không chỉ xuất hiện một lần...
Liếc mắt một cái, Khang Mại thấy bóng đen xuất hiện ở một góc khuất.
—— Hoan nghênh đến với địa ngục của ta —— 【Máy Sửa Chữa Mã Hóa】 Quy tắc khó hiểu lắm sao? Ta thấy ta viết dễ hiểu lắm mà!
Thu thập được mã hóa, có nghĩa là thu thập được một cơ hội sử dụng, mã hóa đối ứng với 【Số lần】 sử dụng. Ngân Tô bất kể giết ai, chỉ cần đối tượng là người chơi, đều sẽ có được một cơ hội sử dụng, mã hóa có thể tùy ý chọn trong kho mã hóa của người chơi đã chết, không nhất thiết phải dùng mã hóa của người vừa bị giết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận