Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 269: Kim Điển xã khu (13) (length: 7954)

Thật sự có quái vật phát hiện những ánh sáng kia, thậm chí không ít quái vật đã tụ tập đến dưới chỗ đèn chiếu.
Chữ trên không gian không cố định, lúc bên trái, lúc bên phải.
Bọn quái vật chạy theo cũng tìm không ra vị trí cụ thể phát ra nguồn sáng, cuối cùng dồn dập dời mắt nhìn lên những tấm đèn đủ mọi màu sắc.
Vị trí kia lại cố định...
Thế là, chúng hướng phía tòa nhà số 44 mà đi.
Ngân Tô rất nhanh nghe thấy tiếng đập cửa.
Ngân Tô tiện tay treo tấm đèn ở ngoài ban công, trở về phòng, để tóc quái đi mở cửa.
Mấy con quái vật đứng ngoài cửa, cửa phòng mở ra, bên trong lại một mảnh đen ngòm, căn bản không có ai.
Vậy ai đã mở cửa cho chúng?
Ở trên trần nhà nơi bọn chúng không thấy được, phía sau cánh cửa, trên vách tường, vô số sợi tóc chiếm cứ, chúng quấn lấy nhau, bò lổm ngổm, mỗi sợi tóc đều đang kích động, chuẩn bị bất cứ lúc nào để thưởng thức bữa khuya tự mang tới cửa.
Thế nhưng nàng đã nói muốn lừa chúng vào cùng nhau giết mà...
Lại khoan đã...
Hì hì ha ha...
...
...
Không hiểu vì sao, đám quái vật đều cảm thấy cơn gió thổi phù phù trong phòng có hơi lạnh...
Bọn quái vật nhìn nhau, đã đi đến, gõ cửa... Nào có cái lý do nào để rời đi dễ dàng như vậy chứ.
Thế là người đàn ông đi đầu kia bước qua cửa, ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang chỉ soi sáng được nửa mét phía trước, càng đi vào chỉ còn lại bóng tối.
Khi người đàn ông bước qua ranh giới sáng tối, thân thể hắn hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.
Nhưng bên trong không có bất cứ âm thanh gì, chỉ có cơn gió lạnh như có như không thổi ra từ bên trong...
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bên trong vang lên giọng nữ:
"Mọi người đến rồi thì đừng đứng ở cửa, mau vào đi, bạn của ta rất hoan nghênh mọi người đến đó."
Nghe được thanh âm, lần này bọn quái vật không do dự nữa, dồn dập tràn vào phòng.
Khi con quái vật cuối cùng vừa bước vào, tóc quái nhanh chóng đóng cửa lại, vô số đầu tóc ma sát phát ra tiếng động quỷ dị như tiếng cười.
Bọn quái vật: "? ? ?"
Bọn nó mới là quái vật! !
Vì sao trong bóng tối lại có thứ gì đó cười nghe còn quái vật hơn cả chúng?
"Vút! !"
Một con quái vật cảm giác có thứ gì đó lướt qua tai, những vật mịn như mưa rơi trên cổ hắn.
Hắn đưa tay sờ thử, sờ trúng nhiều thứ giống như tơ mỏng. Nhưng đúng lúc này, những sợi tơ mỏng đó bỗng nhiên căng ra, cả bàn tay của hắn bị tơ cắt đứt.
"A —— "
Quái vật cũng biết đau, hắn há miệng kêu thảm, nhưng một giây sau có thứ gì đó chui vào miệng hắn, chui sâu vào trong cổ họng, tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào.
Cùng lúc đó, đám quái vật trong bóng tối đều đối mặt với cùng một nguy hiểm.
Bọn nó thậm chí không nhìn thấy chủ nhân căn phòng này...
Tại sao trong căn phòng này lại có thứ nguy hiểm như vậy! !
Bọn quái vật hối hận rồi, chúng muốn chạy trốn khỏi nơi này, dồn dập lao về phía cửa ra vào.
Nhưng mà rõ ràng là hướng cửa, lại chỉ sờ thấy những sợi tóc mềm mại, căn bản không tìm thấy lối ra.
"Thình thịch thình thịch —— "
Tiếng đập cửa từ một hướng nào đó truyền đến.
Những con quái vật vẫn chưa hoàn toàn chết đi, khó khăn quay đầu nhìn về hướng có âm thanh, rất muốn gào thét, để đồng bạn bên ngoài chạy mau.
Nhưng miệng của chúng vừa mở to thì càng nhiều tóc nhét vào, nửa điểm âm thanh cũng không phát ra được.
Trước khi bị tóc phủ kín, chúng nghe thấy trong bóng tối có tiếng cười khẽ: "Thật là một đêm náo nhiệt."
"Két —— "
Bọn nó nghe thấy tiếng cửa mở.
...
...
Những con quái vật hàng xóm đến để đưa điểm tích lũy tổng cộng có ba đợt.
Sau ba đợt, có lẽ quái vật đã phát hiện quá nhiều đồng loại đi lên mà không có một con trở về, nên không còn con nào tới nữa.
Tóc quái đã giết đến điên cuồng, Ngân Tô thừa cơ nhặt được một chút phế liệu, ném vào cung điện, không để tóc quái một mình độc hưởng.
Tối nay nhà giàu tóc quái không cùng Ngân Tô so đo chút phế liệu này.
Ăn uống no đủ nó cuộn tròn lại thành một cục, chui vào bình nước đang đun.
Ngân Tô phát hiện món đồ chơi này ăn no rồi mới cuộn tròn lại được...
Lúc chưa no thì giống như nhện đang lén lút trang trí ở khe kẽ... hoàn toàn chỉ để đi săn mồi.
Ngân Tô đậy nắp ấm lại, cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Nàng nhìn những đồ vật trong hộp trên mặt bàn nhíu mày, trong hộp là mấy hạt sen, lấy ra từ trong cơ thể mấy con quái vật kia.
Nhưng không phải con quái vật nào trong cơ thể cũng có.
Trong mấy đợt quái vật vừa rồi, nàng tìm được sáu hạt sen.
Liên Tâm thì không có, giống như bên trong đã từng mất đi thứ gì, nhưng bây giờ thì không còn thấy nữa.
Ngân Tô cảm thấy đó chắc hẳn là nguyên nhân lây nhiễm lúc ban đầu.
Quái vật trong cơ thể có hạt sen, chắc là những cư dân tiếp xúc sớm nhất với nguồn lây nhiễm.
Mà những con quái vật không có hạt sen, hẳn là bị những người lây nhiễm ban đầu đó lây sau.
Thế nhưng mấy hạt sen này không phải chìa khóa thông quan.
...
...
Tòa nhà số 42.
Những người chơi trốn trong phòng luôn quan sát ban công của chỗ tấm đèn, những người dùng đạo cụ để trò chuyện phiếm cũng im lặng, bên ngoài chỉ còn tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng vang lên từ nơi bóng tối xa xăm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên ban công kia không ai xuất hiện.
Mấy người chơi ban đầu còn cùng nhau ngồi xổm, nhưng rất nhanh đã có người bỏ cuộc, cảm thấy có nhiều quái vật tìm tới cửa như vậy...
Họ từ bỏ việc nằm vùng, riêng mình tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, một người chơi đang ngồi cạnh cửa sổ đột nhiên phát hiện tấm đèn trên ban công đối diện đang động đậy.
Hắn lập tức gọi những người chơi khác: "Đèn bị lấy đi rồi... Thảo, người kia không chết sao?"
"Nhiều quái vật kéo lên như thế, mà vẫn không chết."
"Chỉ cần không mở cửa thì không sao, quái vật sẽ chỉ gõ cửa, chứ không phá cửa mà vào."
"Nhưng nhiều quái vật vậy mà..."
"Ta đúng là hơi điên rồi, kéo nhiều quái vật đến như thế, dù không vào được cũng đã quá đáng sợ."
"Mặc dù chỉ cần có điều kiện không mở cửa thì quái vật không thể công kích, người chơi tạm thời sẽ được an toàn, nhưng lỡ như có con quái vật nào có năng lực công kích tinh thần, dụ dỗ người chơi mở cửa..."
"Quái vật cũng dám khiêu khích, không biết chết kiểu gì luôn."
"E rằng hai ngày nữa..."
Trong lòng người chơi đều trĩu nặng.
Năng lực của quái vật càng ngày càng mạnh theo thời gian, trói buộc của phó bản đối với chúng cũng càng ngày càng nhỏ đi.
...
...
【Số người sống sót hiện tại: 164】 【Số NPC hiện tại: 34 103】 【Điểm tích lũy: 75】 Ngân Tô lúc này đang nằm trên giường xem điện thoại trò chơi, tối nay trước đó, nàng chỉ có 19 điểm tích lũy, hiện tại trực tiếp phá vỡ con số 70.
Số người chơi tử vong sắp đạt 40.
Mà số NPC tử vong đã vượt qua một ngàn rưỡi... So với số lượng 30 nghìn người, số lượng tử vong này quá ít.
Nghĩ đến cuối cùng ba vạn người bao vây tấn công người chơi...
Ngân Tô nghĩ đến cái hình tượng đó... Thật không nên quá kích thích.
Ngân Tô đặt điện thoại di động xuống chuẩn bị đi ngủ.
Có tóc quái canh gác, nàng cũng không cần lo sẽ có thứ dơ bẩn nào đó chạy tới quấy rầy, nhưng mà giấc ngủ này của nàng lại không được an ổn.
Ngược lại không phải có người/quái vật tới cửa gây sự.
Mà là nàng cảm giác mình bị bao phủ bởi một tầng sương mù, trên không chạm trời, dưới không chạm đất, rất không thoải mái.
Nàng nghe thấy một tiếng la kỳ quái nào đó.
Mà thân thể của nàng thì lại không bị khống chế, muốn đáp lại tiếng la kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận