Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 612: Ngân Sơn công quán (30) (length: 7889)

Trong tấm hình không ghi lại cảnh Lỏng Đảo và Tiểu Trạch ở chung, nhưng qua đoạn video Thải Y trước đó, hai người này là bạn bè không có gì giấu nhau, Tiểu Trạch ngây thơ không hề biết những chuyện Lỏng Đảo đã làm.
Tiểu Trạch ngây thơ phản kháng, nên nàng bị tra tấn còn nhiều hơn những người khác.
Khác với trước đó một chút, phía sau trong hình, xen kẽ rất nhiều cảnh vật vô nghĩa.
Không có ai cả, chỉ có hành lang, phòng trống, những hình ảnh tối tăm không thấy rõ, và những hình ảnh cố định dài.
Giống như là chủ nhân lãng quên thiết bị quay phim ở đâu đó rồi nó tự ghi lại nội dung.
Mãi đến một tấm hình, Ngân Tô thấy mặt của bộ trưởng.
Nói đúng hơn là thân thể từ cổ xuống của bộ trưởng, đầu của nàng đang quay mặt đi chỗ khác, không có lọt vào khung hình.
Đây là một căn phòng, trông giống phòng của một tiểu thư con nhà giàu nào đó.
Bộ trưởng dìu một nữ sinh tiến vào, đặt cô ta lên giường, không lập tức rời đi, mà kéo ghế lại ngồi xuống.
"Ta biết rõ hoàn cảnh gia đình của ngươi, em trai và mẹ của ngươi đều cần tiền, ngươi cũng muốn quay lại trường học để tiếp tục đi học, tất cả đều cần có tiền. Chuyện hôm nay, ngươi chỉ cần giữ kín trong lòng, về sau tất cả những gì ngươi muốn đều sẽ có người tài trợ..."
Nữ sinh vẻ mặt quá kinh hãi, "Hắn... bọn họ..."
Bộ trưởng có vẻ như đang làm động tác im lặng.
"Bây giờ ngươi đã như vậy rồi, tại sao không thừa cơ kiếm thêm ít tiền đi? Về sau ngươi cầm tiền, có thể đi bất cứ nước nào ngươi muốn, sống cuộc đời lý tưởng, không ai biết quá khứ của ngươi, chẳng phải sao?"
Hình ảnh tới đây kết thúc, chuyển sang hình ảnh khác.
Là văn phòng của bộ trưởng.
Nhìn vị trí ống kính, có lẽ ở trên giá sách.
Bộ trưởng ngồi ở sau bàn làm việc, phía trước nàng đứng một người đàn ông, người đàn ông đè một nữ sinh trên bàn, một tay bóp cổ, một tay che miệng cô ta.
Nữ sinh hướng về phía bộ trưởng đang đứng sau đưa tay cầu cứu.
Nhưng bộ trưởng chỉ thờ ơ đứng lên, rời khỏi văn phòng.
Âm thanh cửa phòng bị khóa vang lên đặc biệt rõ ràng.
Nữ sinh dường như tuyệt vọng, đột nhiên quên giãy giụa, chỉ còn nước mắt tuôn rơi.
Tay của người đàn ông dời xuống một chút, để lộ mặt của nữ sinh ra, là Tiểu Trạch ngây thơ.
Toàn bộ quá trình đều được ghi lại, sau khi xong việc người đàn ông rời đi, bộ trưởng từ ngoài cửa đi vào, nhặt quần áo trên đất khoác lên cho nàng.
Lại vẫn là bộ lí do thoái thác kia.
Sau khi tự mình đưa người kia đi, nàng mới quay về văn phòng.
Ngay lúc nàng thu dọn văn phòng, đột nhiên biến mất khỏi màn hình, một giây sau, mặt của nàng xuất hiện trước ống kính.
Gương mặt quỷ dị phóng lớn, nhìn chằm chằm vào ống kính.
Tựa như là đang nhìn xuyên qua màn hình, ngó người đang ở ngoài màn hình.
Ba giây sau, gương mặt đó biến mất, toàn bộ màn hình rơi vào bóng tối.
Không còn hình ảnh nào nữa xuất hiện.
Ngân Tô quay sang hỏi A Tú: "Ngươi có biết chuyện này không?"
A Tú lắc đầu nguầy nguậy: "Không biết, ta không biết."
"Ngươi cũng giúp bà ta xử lý xác chết, ngươi có thể không biết sao?"
"Ta thật sự không biết, bộ trưởng không bao giờ nói với chúng ta những thứ này... Ta... Ta quả thật có thấy người đàn ông xa lạ xuất hiện trong công quán... là bộ trưởng tiếp đón, còn không cho chúng ta hỏi nhiều, những chuyện khác thì ta không biết."
"Công nhân viên trông cửa ký túc xá là ai khóa?"
"Bộ... bộ trưởng, bộ trưởng không cho chúng ta ban đêm đi lung tung, chìa khóa giữ ở chỗ đầu bếp... ban đêm chúng ta không ra được."
Đầu bếp chắc chắn biết gì đó, rất có thể là đồng bọn của bộ trưởng.
Ban đêm công quán có lẽ chính là thời gian bộ trưởng dùng để tiếp đãi khách, đương nhiên không cho những người khác đi lung tung.
...
...
Phòng Đàm Tam Sơn.
Đàm Tam Sơn ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào thành giường, bên cạnh là những túi văn kiện vứt lung tung.
Tay dính máu cầm văn kiện, trong miệng còn ngậm một ống thuốc, vừa uống thuốc vừa nhanh chóng xem lướt qua những văn kiện kia.
"Cộc cộc cộc."
Đàm Tam Sơn bỗng ngẩng đầu, nhưng khi hắn sắp quay đầu lại thì lại dừng.
"Cộc cộc cộc cộc."
Có cái gì đang gõ cửa sổ.
Đàm Tam Sơn một hơi uống cạn ống thuốc, bên người thoáng chốc hiện ra một con sư tử uy phong lẫm lẫm.
Tiếng động biến mất.
Thân thể Đàm Tam Sơn lại càng lúc càng khẩn trương căng thẳng, ánh mắt liếc đến con búp bê trên ghế, tư thế của nó không biết từ khi nào đã thay đổi.
Búp bê ngã trên mặt đất trong một tư thế kỳ quái, giống như... giống như người đang ngã sấp xuống.
Hắn không biết điều đó đại diện cho cái gì.
Nhưng hắn có một dự cảm chẳng lành.
Đàm Tam Sơn nín thở, sư tử cũng dựng lông gáy, làm ra tư thế tấn công, mặc dù nó không biết địch nhân ở đâu.
"Táp ——" Đàm Tam Sơn lăn người ra chỗ khác, sư tử từ trên người hắn lướt qua, cắn một nhát vào mặt quỷ khổng lồ vừa mới xuất hiện.
Đàm Tam Sơn quay đầu liền nhìn thấy cái mặt quỷ đó.
Là thứ đồ trong phòng chứa đồ.
Nó vậy mà lại đuổi đến đây rồi!
Mặt quỷ cùng sư tử chém giết lẫn nhau, Đàm Tam Sơn nắm lấy con búp bê có biến hóa, vọt ra khỏi phòng.
Chân trước hắn vừa rời khỏi phòng, chân sau sư tử đã ngã xuống, mặt quỷ từ cửa chắn lại, cả khuôn mặt lao vào người sư tử, giống như một cục bột nhào vậy bao lấy sư tử bên trong.
"Phụt ——"
Đàm Tam Sơn phun ra một ngụm máu.
Sức mạnh của sư tử bắt nguồn từ hắn, sư tử bị cắn nuốt, hắn cũng phải bị phản phệ.
Mặt quỷ nuốt xong sư tử, như một chiếc đĩa bay lơ lửng trên không, rồi bay về phía Đàm Tam Sơn.
Đàm Tam Sơn lần nữa triệu hồi một con Hắc Ưng.
Nhân lúc hắc ưng ngăn cản mặt quỷ, hắn nhanh chóng chạy xuống lầu.
Hắc ưng hiển nhiên cũng không ngăn được mặt quỷ, Đàm Tam Sơn thấy mặt quỷ đuổi tới, hắn định bước nhanh chân chạy, nhưng lúc này thân thể lại cứng đờ.
Hắn đứng trên bậc thang, như là bị đóng băng tại chỗ.
Nhưng mà mặt quỷ cũng không có đuổi theo, nó biến mất.
Đúng lúc này, Đàm Tam Sơn nhấc chân, nhưng hắn không giẫm lên bậc thang, mà là giẫm vào không khí...
Đàm Tam Sơn hoàn toàn không cách nào khống chế được bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình hụt chân, từ trên thang lầu lăn xuống.
Bên dưới chân cầu thang không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây gậy gỗ nhọn hoắt, phụt một tiếng đâm vào ngực hắn, đầu còn đập vào tường bên cạnh, máu tươi chảy ròng.
Đàm Tam Sơn nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Chết tiệt...
Tư thế của búp bê vừa rồi, giống y hệt với hắn bây giờ.
Cảm giác mất máu tươi thật không tốt, mà hắn hiện tại lại không làm được gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay khi Đàm Tam Sơn cho rằng mình sắp chết vì mất máu quá nhiều, hắn cảm giác lực lượng đang giam cầm thân thể mình biến mất.
Có thể động rồi.
"Ôi chao, đây chẳng phải là cún con của chúng ta sao, sao lại nằm ở đây thế này?"
Đàm Tam Sơn: "..."
Đàm Tam Sơn trong lòng bắt đầu mắng người.
Hắn nhanh chóng hành động, cho mình dùng thuốc cầm máu, rút cây gậy gỗ ở ngực ra, xoay người đứng lên, trực tiếp chạy xuống dưới lầu.
Thải Y không đuổi theo hắn, chỉ ở trên lầu trào phúng: "Cún con ngươi có thể chậm lại chút không, chạy nhanh quá sẽ bị vấp ngã đấy."
Không biết có phải là miệng quạ của Thải Y có hiệu lực không, Đàm Tam Sơn bị mất đà, lần nữa từ trên cầu thang ngã xuống.
"Ha ha ha ha!"
Thải Y ở phía trên cười đến nghiêng ngả.
Đàm Tam Sơn lại không có tâm tình so đo với nàng ta, chật vật đứng lên, biến mất trong đại sảnh.
"Đừng cười, có gì mà vui." Vu Uẩn xuất hiện phía sau Thải Y, thần sắc cảnh giác.
Thải Y quay đầu nhìn lên lầu, một khuôn mặt đang lén lút xuất hiện ở trên, đang âm trầm nhìn bọn họ chằm chằm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận