Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 492: Tỏ tình Quý (52) (length: 7970)

"Thích cái nào?" Ngân Tô chỉ vào đám tình nhân đầy đường, như một tên ác bá hỏi thăm Ô Bất Kinh: "Tùy ý chọn."
Ô Bất Kinh: "..."
Ô Bất Kinh tùy tiện chọn một đối tượng.
Ngân Tô mang theo ống thép đi qua giao lưu, nhưng mà hai phút đồng hồ, liền mang theo một NPC bị ép khôi phục độc thân trở về.
...
...
Ngày thứ năm, NPC người yêu được ghép đôi, cùng nhân viên công tác đều có một chút biến hóa, bọn họ ý đồ lừa gạt người chơi lấy được thẻ tỏ tình.
Những người còn sống sót trước mắt đều là cáo già, tự nhiên không ai mắc lừa.
NPC lừa gạt không được liền trộm hoặc đoạt, người chơi ở trong hạng mục hẹn hò, số lần gặp tập kích tăng lên.
Ly Khương cùng Ngu Chi đều lựa chọn chỉ lấy điểm gốc.
Rõ ràng đều phát hiện giá trị yêu đương càng cao, càng dễ dàng đối với NPC người yêu sinh ra tình cảm, hơn nữa còn sẽ ảnh hưởng phán đoán cùng cảm xúc, giá trị yêu đương có lẽ là một sự ô nhiễm của phó bản này.
Nhưng giá trị yêu đương liên kết với việc phân phối phòng nhỏ tình nhân vào buổi tối, hiện tại còn có sự liên kết với việc ghép đôi vào buổi sáng.
Phòng nhỏ tình nhân tuy cũng tồn tại nguy hiểm, nhưng ít ra so với bên ngoài an toàn hơn.
Người chơi thực lực không đủ gặp phải loại tình huống này, đoán chừng chỉ có thể chọn đề cao giá trị yêu đương, cạnh tranh lẫn nhau.
Người chơi có thực lực thì không chịu hạn chế này, có thể trực tiếp cướp người yêu của người khác.
Nhưng mà...
Bọn họ rất nhanh phát hiện, giá trị yêu đương quá thấp, NPC người yêu có thể trực tiếp động thủ với bọn họ.
Đây là tình huống chưa từng phát sinh trong những ngày trước đó.
Độ khó của trò chơi một lần nữa tăng lên.
...
...
Ngân Tô cũng phát hiện giá trị yêu đương quá thấp, sẽ kích hoạt người yêu công kích cái cách chơi mới này.
Cho nên...
Nàng đem người yêu trói gô.
"Cái này của chúng ta gọi là tình thú." Ngân Tô bịt miệng người yêu lại, "Nhìn xem, có nhiều trang phục đáng yêu thế này, thấy ta tâm tình bành trướng luôn đấy."
Ngân Tô lấy ra một chiếc vòng cổ chó, đeo lên cổ người yêu, cực kỳ hài lòng: "Ân... Càng hoàn hảo hơn!"
NPC người yêu: "..."
Ô Bất Kinh giống như đọc hiểu sự giận dữ trong mắt NPC, không nhịn được xoa xoa da gà trên người.
Như vậy thật sự quá biến thái!
Ô Bất Kinh không nghĩ có một người yêu mang tạo hình như thế này, nhưng nếu không làm vậy liền sẽ bị tập kích, cuối cùng hắn chỉ có thể lựa chọn cầm lấy dây xích chó.
Bị người xem là đồ biến thái, dù sao cũng hơn bị quái vật truy sát.
Thế là, khi Ngân Tô dẫn NPC người yêu đi gặp những người khác...
Ly Khương ngược lại còn tốt, dù sao nàng lúc trước cũng từng gặp Ngân Tô làm cái trò này rồi.
Những người khác ít nhiều đều không thể chấp nhận, tâm tình cũng không khác Ô Bất Kinh là bao, giống như gặp một tên biến thái vậy.
Chưa từng có lúc nào lại đồng cảm với NPC như bây giờ.
Làm người yêu của nàng thật sự là quá xui xẻo.
Ngân Tô dẫn người yêu đi dạo chơi, một ngày trôi qua rất nhanh.
Hôm nay ngoài việc NPC gây phiền phức cùng nguy hiểm, thẻ tỏ tình xuất hiện một vài lần tên ra, cũng không phát sinh chuyện khác cho nên... A, Diêu Bách Thanh từng xuất hiện.
Hắn cùng Vương Đức Khang đánh nhau.
Lúc đó Ngân Tô vừa lúc ở gần đó.
Diêu Bách Thanh nhìn qua thì không có chút thực lực gì, kết quả đánh nhau với Vương Đức Khang, thế mà tương xứng.
"Tô tiểu thư, chúng ta cứ như vậy đứng nhìn sao?"
"Ngươi muốn đi à?" Ngân Tô đưa tay ra, cũng nhường đường cho Ô Bất Kinh: "Đi thôi."
"..."
Ô Bất Kinh cũng không dám đi, hắn chỉ hỏi thôi... Hắn cũng đâu có nói là muốn đi a!
Mấy ngày nay Vương Đức Khang luôn rất chật vật, đụng độ với Diêu Bách Thanh, bên cạnh còn có một NPC người yêu vừa không giúp được gì vừa cản trở, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.
Mắt thấy Vương Đức Khang sắp thua, bên trong góc đột nhiên xông ra một Vương Đức Khang khác, tham gia vào cuộc chiến.
Vương Đức Khang giả không đến giết Vương Đức Khang thật, mà là đem mũi dùi chỉ vào Diêu Bách Thanh.
Chính Vương Đức Khang giả phân tán công kích của Diêu Bách Thanh, Vương Đức Khang có cơ hội thở dốc, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Ô Bất Kinh con mắt đều trợn tròn, "Hắn hắn hắn hắn... Hắn làm sao cứu Vương Đức Khang?"
"Có lẽ là Vương Đức Khang nhất định phải chết trong tay hắn đi." Ngân Tô như có điều suy nghĩ nói: "Chỉ có ta giết chết ta mà thôi."
Ô Bất Kinh nghe hiểu: "Hắn muốn thay thế Vương Đức Khang, nhất định phải tự tay giết chết Vương Đức Khang!"
Thật độc ác a! !
Thể lực bị tiêu hao hết Diêu Bách Thanh không phải là đối thủ của Vương Đức Khang giả, hắn rất nhanh đã từ bỏ giết Vương Đức Khang, từ một hướng khác chạy đi.
Vương Đức Khang giả cũng không đuổi theo, dù sao mục tiêu của hắn cũng không phải là giết Diêu Bách Thanh.
Hắn quay đầu xông về phía Vương Đức Khang, nụ cười quỷ dị trên mặt dần trở nên tươi tắn hơn, giết hắn, hắn sẽ là Vương Đức Khang thật sự.
Vương Đức Khang nôn hai ngụm máu, trên tay có một động tác rất nhỏ, một giây sau, thân ảnh của hắn trực tiếp biến mất ngay trước mặt Vương Đức Khang giả.
Vương Đức Khang giả vồ hụt, trong mắt giận dữ, lại là như thế này! Lại là như thế này! !
Ngân Tô cảm thấy không khí xung quanh có chút vặn vẹo, nàng lập tức lui về phía sau.
Mùi máu tươi từ phía trước truyền đến, ngay sau đó Vương Đức Khang, đột ngột xuất hiện tại vị trí bên trái nửa mét của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vương Đức Khang: "..."
Ngân Tô: "..."
Vương Đức Khang trong lòng chửi nhỏ một tiếng xui xẻo, số lần sử dụng đạo cụ quá nhiều, phạm vi truyền tống thế mà chỉ có một chút khoảng cách ngắn ngủi này.
Bên trái phía trước có tiếng xé gió truyền đến, Ngân Tô lập tức kéo Ô Bất Kinh lùi về bên cạnh.
Mà thân ảnh Vương Đức Khang lại một lần nữa biến mất.
Vương Đức Khang giả giống như đạn pháo xông tới, khí lãng quanh thân hất về phía trước, ép cong cây cỏ ven đường.
Vương Đức Khang giả phát hiện Vương Đức Khang lại biến mất, tức giận đến dậm chân.
Hắn đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía Ngân Tô cùng Ô Bất Kinh, Ngân Tô bình tĩnh nhìn hắn.
Hai bên đối mặt vài giây, Ngân Tô vừa định nói chuyện, Vương Đức Khang giả đã co cẳng bỏ chạy.
Ngân Tô: "..."
Dễ dàng vậy là bỏ đi?
Không hổ là có may mắn gia trì nha!
Đổi lại bình thường, con quái vật này ít nhiều cũng sẽ giận chó đánh mèo lên người qua đường như nàng.
Mà Ô Bất Kinh người mà cả người đều rung lên báo động, đã kịp thời tự cho mình hai lớp Trị Liệu thuật: "? ? ?"
Tư thế vừa rồi của hắn giống như muốn công kích không phân biệt vậy, kết quả lại chạy đi.
Đại lão đã đáng sợ đến mức, chỉ dựa vào ánh mắt liền có thể dọa lui NPC sao?!
Không hổ là đại lão!
Ô Bất Kinh ném tới ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngân Tô đang nghĩ ngợi tác dụng của linh vật: "..." Làm gì vậy?!
...
...
Ngân Tô lại một lần nữa nhìn thấy Vương Đức Khang, là vào buổi tối.
Nàng cùng Ô Bất Kinh xếp hạng cuối giá trị yêu đương, nên tối nay lại đến lượt nàng đi phòng phụ đạo tình nhân.
Nàng thử lần nữa triệu hồi Trình Diệu Dương, có thể là dùng hai lần rồi, lần này lại gió êm sóng lặng, không thu hoạch được gì.
Triệu hồi thất bại, sau khi rời khỏi phòng phụ đạo, Ngân Tô gặp Vương Đức Khang trên đường.
Vương Đức Khang tựa vào tường, một cánh tay bị gãy, máu chảy ra dưới người hắn tạo thành một vũng máu.
Ngân Tô tiến lên muốn xem Vương Đức Khang đã chết hay chưa, dự định nếu chết thì sẽ nhặt đồ.
Nàng vừa đưa tay ra, Vương Đức Khang đột nhiên mở mắt, tay nhuốm máu nắm lấy cổ tay nàng, "He he..."
"A!" Ô Bất Kinh kêu nhỏ một tiếng, rồi vội vàng che miệng lại.
Vương Đức Khang há miệng ra, bên trong không có lưỡi.
Ý thức của Vương Đức Khang đã không còn rõ ràng nữa, hắn chỉ là dựa vào bản năng đã ăn sâu từ lâu, túm lấy những vật tới gần.
"He he..."
Vương Đức Khang không nói ra lời, máu từ trong miệng trào ra.
Ô Bất Kinh dò xét Ngân Tô một chút, thấy nàng chỉ mặt không cảm xúc nhìn Vương Đức Khang, liền chặn lại bản năng muốn ném Trị Liệu thuật của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận