Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 836: Đồng nhân nhà máy (54) (length: 7923)

Tên t·r·ộ·m ch·ế·t tiệt kia đứng trên xúc tu được nhấc lên giữa không tr·u·ng, hướng về phía hắn cười quỷ dị một tiếng, sau đó nhảy xuống, lao đến như đ·ạ·n ph·á·o.
"Ch·ế·t tiệt..."
Xưởng trưởng chửi nhỏ một tiếng, tập trung cao độ tinh thần để ứng phó.
Đặc biệt là cái ống thép cổ quái kia, rõ ràng chỉ là ống thép thôi mà, lại còn sắc bén hơn cả đ·a·o, những vết rạn trên người hắn chính là do thứ đồ chơi kia gây ra.
"Đương Đương đương —— đinh!"
Xưởng trưởng chỉ có thể dùng tay phải ngăn cản những nhát ống thép bổ lung tung, đồng thời thừa cơ tìm cơ hội phản kích.
Bóng dáng của hai người lại lần nữa bắt đầu mờ ảo, xưởng trưởng ra sức chịu đòn c·ô·ng k·í·ch của Ngân Tô, muốn tìm cơ hội áp sát g·i·ế·t nàng.
Đáng tiếc, tốc độ của Ngân Tô không hề chậm hơn xưởng trưởng, mỗi lần hắn cảm giác mình có thể g·i·ế·t c·h·ế·t nàng, nàng đều sẽ giảo hoạt trốn thoát.
Trên người nàng toát ra một loại khí tức t·à·n k·h·ố·c băng lãnh quen thuộc mà khiến hắn sợ hãi...
Vết rách trên người hắn càng ngày càng nhiều.
Ngoại trừ cánh tay trái, đùi phải đã hồi phục lại da thịt bình thường, nhưng đùi bị ống thép chém ra vẫn đang rầm rầm chảy m·á·u.
Hắn muốn tiếp tục Đồng hóa, nhưng đáng tiếc, không biết là do bị cái ống thép kia làm bị thương, hay là do lúc này lực lượng không đủ, mà lại không cách nào bao trùm thêm nữa.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn sẽ không giữ nổi Đồng hóa trên người mất.
Xưởng trưởng giãn khoảng cách với Ngân Tô, đ·á·n·h ra một quyền, nắm đ·ấ·m đ·á·n·h vào không khí, không khí rung động nhanh chóng tạo thành một nắm đ·ấ·m màu vàng óng, bay nhanh về phía người ở xa.
Khi nắm đ·ấ·m vàng càng đến gần thì lại càng lớn.
Ngân Tô túm lấy một lọn tóc rủ xuống, thân thể nhảy lên một cái.
Nắm đ·ấ·m vàng không thể đổi hướng hay bám theo, nó đánh thẳng về phía trước, phía sau nhà máy "Ầm ầm" một tiếng bị đập ra một cái hố.
Nhân viên trong nhà máy sợ hãi kêu la, vội chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi nhà máy, bọn họ liền vội cự đồng nhân hóa, sau đó lao đến chiến trường.
Tơ mỏng màu đen như rắn luồn qua giữa đám người bọn họ, đan vào nhau thành một cái lưới lớn, cuối cùng dùng sức siết c·h·ặ·t.
Những người đồng nhân vừa lao đến đồng thời bị kéo vào giữa, chen thành một đống, xúc tu giống như tơ nhện thoáng chốc đã bao chúng lại thành một quả cầu lớn.
Có thể thấy những người đồng nhân ở bên trong đang giãy giụa, quả cầu đen thỉnh thoảng lại nhô lên một chỗ.
Đồng nhân chỉ có một đặc tính duy nhất là thân thể quá cứng rắn, nên dù là c·ô·ng k·í·c·h bằng phép t·h·u·ậ·t hay vật lý, chỉ cần khiến nó không thể nhúc nhích thì chúng sẽ m·ấ·t đi sức chiến đấu.
Xưởng trưởng thấy người mình triệu hoán đến trợ giúp đã bị tiêu diệt, sắc mặt càng trở nên u ám hơn, hắn cũng vung quyền đ·á·n·h ra một quyền thứ hai, nắm đ·ấ·m vàng từ nhỏ hóa lớn.
Chưa kịp đến gần Ngân Tô, xưởng trưởng đã ở những vị trí khác nhau đ·á·n·h ra những nắm đ·ấ·m vàng.
Thân ảnh Ngân Tô tựa như chim sẻ nhanh nhẹn, tung bay giữa khe hở của những nắm đ·ấ·m vàng, một số nắm đ·ấ·m vàng sẽ tan biến khi ống thép trong tay nàng vung xuống...
Không, nói chính xác thì là bị hấp thụ.
Xưởng trưởng thấy Ngân Tô càng ngày càng gần, hắn lập tức quay người chạy, vừa chạy vừa vung nắm đ·ấ·m vàng ra phía sau, cố gắng phong tỏa đường đi của Ngân Tô.
Mục tiêu của hắn là xưởng nhà máy cách đó không xa.
Lúc này đang là giờ làm việc, bên trong có rất nhiều nhân viên...
Thấy nhà máy đã gần ngay trước mắt, xưởng trưởng vô thức quay đầu nhìn vị trí của Ngân Tô, lại phát hiện phía sau không có ai.
Người đâu rồi? ! !
Xưởng trưởng lập tức nhìn quanh bốn phía, thấy nàng ở trên nóc nhà máy bên cạnh.
Nàng vừa mới nhảy xuống, rơi xuống trước mặt xưởng trưởng.
Thiếu nữ một tay ch·ố·n·g xuống đất, chậm rãi ngẩng đầu, để lộ nụ cười tươi rói pha chút m·á·u m·á·u, nhưng giọng nói lại đặc biệt nhẹ nhàng, "Xưởng trưởng, ta bắt được ngươi rồi nha."
Xưởng trưởng nhìn người cách mình vẫn còn một mét, đáy lòng khó hiểu, như vậy thì tính là bắt giữ kiểu gì?
Ý nghĩ này vừa mới thoáng qua, xưởng trưởng đã thấy tay đang ch·ố·n·g đất của nữ sinh đột nhiên chộp một cái, ngọn lửa màu xanh lam vụt một tiếng bốc lên.
Xưởng trưởng có linh cảm không tốt, vô thức muốn chạy.
Thân thể của hắn đúng là đang chạy về phía trước, thế nhưng cảm giác thiêu đốt vô biên vô tận đột ngột truyền ra từ trong cơ thể.
"A —— "
Xưởng trưởng kêu lên thảm thiết một tiếng, quay đầu lại thấy bóng của mình bốc cháy, thân thể Đồng hóa của hắn không có tác dụng gì, cảm giác bóng cháy chẳng khác nào thiêu đốt linh hồn.
Đau quá...
Những bộ phận trên cơ thể đang bị Đồng hóa theo cơn đau ngập đầu đang dần tan rã, khôi phục thành da thịt bình thường.
Không...
Thân thể nóng hổi không hề có bất kỳ dấu vết t·h·i·êu đ·ốt nào, nhưng chỉ là đau quá... Cảm giác này khiến xưởng trưởng nghĩ đến nước đồng trong lò luyện, hắn đang tan ra trong nước đồng.
Ngân Tô cân nhắc ống thép trong tay, không nhanh không chậm bước đến bên cạnh xưởng trưởng.
"Xưởng trưởng, ngươi ngoan ngoãn cho ta một đánh giá 'Hoàn mỹ không một tì vết' thì có lẽ sẽ chẳng sao, sao ngươi cứ thích chọn con đường t·ử lộ nguy hiểm làm gì."
Nàng chậm rãi cúi người xuống, trao tặng cho xưởng trưởng một nụ cười tươi rói: "Xưởng trưởng à, ngươi chọn sai rồi nha."
Khuôn mặt vặn vẹo vì đ·a·u đ·ớn của xưởng trưởng dần trở nên h·ậ·n h·ù·ng, hắn gắt gao trừng mắt nhìn Ngân Tô, há miệng muốn nói.
Có lẽ vì quá đ·a·u đ·ớn, cổ họng hắn như bị cái gì đó nghẹn lại, nửa ngày cũng không phát ra âm thanh.
Mà hắn cũng không còn cơ hội để nói nữa.
Cô gái đứng trước mặt hắn không cho hắn thêm thời gian hay cơ hội nào, ống thép trong tay dứt khoát cắm vào n·g·ự·c hắn.
"Ực..."
Xưởng trưởng vươn tay, túm lấy kẻ đầu têu.
Ngân Tô không hề động đậy để mặc xưởng trưởng nắm lấy quần mình, nàng hơi cụp mắt xuống, rút ống thép ra rồi lại cắm xuống lần nữa.
Trái tim bị đ·â·m đi đ·â·m lại hai lần, xưởng trưởng thế mà vẫn chưa tắt thở, hắn gắt gao trừng mắt Ngân Tô, trong cổ họng ục ặc xùy cố gắng nói.
"Xưởng trưởng, ngươi muốn nói di ngôn gì sao." Ngân Tô mang lòng quan tâm người hấp hối, ngồi xổm xuống, lịch sự hỏi thăm.
"Ực... c·h·ế·t..."
"Ừm, ngươi sắp c·h·ế·t rồi. Tiếc thật đó, một cơ ngơi to lớn thế này lại sắp thuộc về ta."
"..."
Xưởng trưởng hình như bị tức giận, trừng mắt một cái, hoàn toàn không còn động tĩnh gì.
【 Thôn phệ thành c·ô·ng kỹ năng 'Đồng nhân' 】 【 Ngài nhận được quyền sử dụng 'Đồng nhân' trong 6 giờ. 】 【05: 59: 59】 Ngân Tô thử dùng kỹ năng này, một lớp đồng rất nhanh bao phủ lên cánh tay, cánh tay không hề nặng hơn, vẫn linh hoạt như cũ.
Ngân Tô lập tức biến toàn thân mình thành đồng nhân, rồi lại khôi phục dáng vẻ bình thường, lặp đi lặp lại hai lần xong, nàng mới duy trì trạng thái đồng nhân.
Ngân Tô sau khi làm quen với làn da mới của mình, cụp mắt nhìn xưởng trưởng.
Giết xưởng trưởng, trò chơi vẫn chưa hiện thông báo qua ải...
Có phải vì quá trình đánh giá 'Hoàn mỹ không một tì vết' chưa kết thúc không?
Ngân Tô lục tung cả người xưởng trưởng nhưng đáng tiếc không tìm thấy gì trên người hắn.
Ngân Tô ngồi xổm trước t·h·i t·h·ể suy tư, văn phòng xưởng trưởng nàng đã đến từ lâu, chỉ tìm được một cuốn album ảnh, ngoài ra thì không có gì cả.
Đến cả chút di sản cũng không để lại cho mình...
"Thật là một tên p·h·ế vật..."
Ngân Tô vừa mắng vừa đứng dậy, lát sau nàng lại ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn vào ngực xưởng trưởng.
Nơi đó bị nàng đâm ra hai cái lỗ, m·á·u tươi chảy khắp nơi.
Nhưng từ góc nhìn của nàng lúc này, có thể thấy ở trong đám vệt m·á·u đó, hình như có vật gì đang phản quang.
Ngân Tô nhìn bộ dạng dơ dáy của xưởng trưởng, không muốn đưa tay vào, nàng giật sợi tóc duy nhất còn dính trên người nàng, còn lại đều thả cho đám tóc quái đang vui chơi đùa nghịch ở đằng xa.
Tóc quái tuyệt không chê bẩn, vươn hai lọn tóc ra tìm k·i·ế·m.
Sáng mai, phó bản này sẽ kết thúc ha ha ha! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận