Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 966: Hoàng Kim quốc (17) (length: 7598)

"Chào ngươi, ta là người mới tới."
Quả hồng mềm cúi gằm mặt xuống, vùi đầu vào việc rửa chén bát, dường như không nghe thấy nàng nói, không hề có bất kỳ phản ứng nào.
"Chào ngươi?"
"Chào ngươi —— "
Ngân Tô đưa tay huơ huơ trước mặt Quả hồng mềm, nếu như không thấy Quả hồng mềm trừng mắt, nàng còn tưởng đó là một người tàn tật vừa mù vừa điếc.
Ngân Tô cúi người, nhìn từ dưới lên nàng: "Ở đây làm việc không được nói chuyện hả?"
Quả hồng mềm nhấn cái nồi xuống nước.
"Soạt —— soạt —— soạt soạt soạt —— "
"Hay là ngươi bị câm?"
"Soạt soạt —— "
Ngân Tô day day mi tâm, ngồi thẳng dậy, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế ngồi còn ngoan ngoãn hơn cả học sinh tiểu học, nhưng lời nói ra lại vô cùng ngang ngược: "Ngươi rửa Khoai Tây giúp ta đi."
Động tác cọ nồi của Quả hồng mềm khựng lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt c·h·ế·t lặng không chút biểu cảm, tròng mắt tối tăm mờ mịt, nàng hơi hé đôi môi khô nứt, phun ra mấy chữ: "Vì sao?"
Ngân Tô mỉm cười: "Vì ngươi không để ý đến ta, ta không vui."
Quả hồng mềm siết chặt bàn chải trong tay, "Vì sao ta phải để ý đến ngươi."
Tô đại t·h·iện nhân kia là câu nào cũng có đáp: "Đó là phép lịch sự, ngươi không có phép lịch sự, cho nên ta muốn trừng phạt ngươi."
". . ."
Trong đôi mắt mông lung phủ bụi của Quả hồng mềm có một tia gợn sóng, đó là sự p·h·ẫ·n nộ và không hiểu, hoàn toàn không hiểu con người mới đến này mắc bệnh gì.
Nàng dựa vào cái gì mà trừng phạt mình chứ?
"Ta không làm đâu?"
"Vậy ta liền g·i·ế·t ngươi." Ngân Tô nhìn đống Khoai Tây kia một cái, nụ cười càng rạng rỡ hơn, "Ta nghĩ chắc không ai từ chối đồ ăn."
Quả hồng mềm giật mình trong lòng, "Ngươi dám. . ."
"Ta có gì mà không dám?" Ngân Tô lôi người đầu bếp nữ làm chỗ dựa, "Vừa nãy ngươi cũng thấy, ta là Phân tỷ tự mình mang đến, việc nhà bếp này không phải ai cũng giành được đâu, ngươi đoán ta và Phân tỷ quan hệ thế nào? Ngươi nói xem...Nàng sẽ bênh ta, hay là bênh ngươi?"
Quả hồng mềm đã nhìn thấy Phân tỷ đích thân dẫn nàng ta vào...
Lúc ấy hai người còn ghé lại gần nhau nói chuyện, dường như quan hệ rất tốt.
Nhà bếp do Phân tỷ quản lý, Quả hồng mềm không chắc chắn người mới tới này và Phân tỷ có quan hệ thế nào, nhất thời không lên tiếng.
Ngân Tô cười híp mắt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia như Đại Anh Ca nhìn những kẻ phạm tội...Nàng chẳng khác nào một con dê chờ làm t·h·ị·t.
Quả hồng mềm có một loại trực giác, nếu không đáp ứng yêu cầu vô lý của nàng, nàng thật sự sẽ g·i·ế·t mình...
Một phút sau, Quả hồng mềm bất mãn nói: "Ta còn phải rửa bát. . ."
Ngân Tô t·h·a t·hứ một cách lạ kỳ, "Không sao, giờ còn sớm mới đến bữa tối, ngươi còn có thời gian, ta có thể chờ ngươi."
Quả hồng mềm: ". . ."
Ta cảm ơn ngươi nha.
Ngân Tô cũng không đi, cứ như giám s·á·t viên, nhìn chằm chằm Quả hồng mềm cọ nồi, thỉnh thoảng còn dùng ngôn ngữ qu·ấ·y r·ố·i nàng.
"Ta không biết, ta bình thường không rời khỏi phòng bếp."
"Sao ta có thể gặp được Vò lão đại chứ."
"Ngươi muốn biết thì đi hỏi Phân tỷ ấy, không phải ngươi quen với nàng ta lắm à?"
Quả hồng mềm cũng không dễ bị ức h·i·ế·p như vậy, luôn dùng mấy câu đó để đuổi nàng ta.
Ngân Tô nhìn Quả hồng mềm cọ nồi rửa chậu, có chút nhàm chán, chuẩn bị đi tìm thú vui khác.
Nàng vừa mới chuẩn bị đứng dậy thì sau lưng đột nhiên nhào đến một người.
Ngân Tô nghiêng người sang một bên, người tới vồ hụt, ngã thẳng vào chậu cọ nồi của Quả hồng mềm.
Là một người phụ nữ.
Cái chậu kia rất lớn, nửa người phụ nữ cắm vào bên trong, mặt vùi trong nước bẩn, ùng ục ùng ục uống nước... Uống nước?
"Ực ực ực..."
Ngân Tô rất chắc chắn mình không nghe nhầm.
Người đang cắm đầu vào chậu cọ nồi, đang uống nước.
Quả hồng mềm túm lấy cổ áo người đó, kéo cô ta đứng lên, người phụ nữ vùng vẫy giơ tay bắt lấy Quả hồng mềm.
"Ngon quá! Ngon quá! Ta muốn uống nữa! !"
"Cho ta uống nước đi, ta khát, ta khát nước, cho ta uống nước —— "
Người phụ nữ giơ tay, định múc nước trong chậu uống, la h·é·t muốn uống nước.
Quả hồng mềm kéo cô ta qua một bên, trút sự tức giận đối với Ngân Tô lên người phụ nữ, "Tránh ra một chút, bà đ·i·ê·n."
Người phụ nữ tóc tai rũ rượi nằm bệt trên mặt đất, nhìn thấy con trùng nhỏ bò bên trên cũng không la hét uống nước nữa, mà giống con mèo ưỡn cái mông lên, bò theo con côn trùng bằng cả tứ chi.
Ngân Tô trố mắt nhìn: "Mỏ của chúng ta nuôi cả người rảnh rỗi sao?"
Quả hồng mềm: ". . ."
Chính ngươi còn là một thợ mỏ quèn, có tư cách gì nói người khác rảnh rỗi?
"Cô ta bị sao vậy?"
"Đ·i·ê·n rồi còn sao." Quả hồng mềm vùi đầu tiếp tục cọ chậu, giọng điệu bất t·h·iện, "Ngươi không thấy cô ta đ·i·ê·n rồi à?"
Ngân Tô không để ý câu nói phía sau của nàng, "Sao lại đ·i·ê·n?"
". . ." Quả hồng mềm nhẫn nhịn một chút, giận dữ nói: "Còn có thể sao nữa, bị dọa đ·i·ê·n đấy chứ."
"Sao lại bị dọa đ·i·ê·n?"
"Sao ta biết, lúc ta tới thì cô ta đã điên điên khùng khùng rồi."
Ngân Tô cau mày: "Ngươi tới đây khi nào?"
"Nhiều năm rồi. . ." Quả hồng mềm không còn kiên nhẫn nữa, "Ngươi xong chưa vậy, ta không rửa xong thì làm sao giúp ngươi rửa Khoai Tây?"
Ngân Tô đưa tay mời, Quả hồng mềm tức giận phun khí ra từ lỗ mũi, dùng hết sức lực bắt đầu cọ chậu, như thể cái chậu đó chính là Ngân Tô vậy.
Người phụ nữ ở trong phòng bếp chạy lung tung, cản trở người khác làm việc, có người vô tình đuổi cô ta đi, hoặc có người kéo ra một bên.
Nhưng n·g·ư·ợ·c lại, không ai đuổi cô ta ra khỏi nhà bếp.
Ngân Tô đi theo người phụ nữ dạo quanh phòng bếp, nhìn cô ta bắt côn trùng liếm sàn nhà, vén áo rút tóc...
Cũng nhân cơ hội từ những người khác hỏi thăm được lai lịch của người phụ nữ này.
Nghe nói người phụ nữ này bị người lừa tới đây, cô ta lớn lên rất xinh đẹp, miệng cũng ngọt, chưa từng xuống mỏ lần nào, mà luôn ở trong bếp làm việc.
Về sau được Vò Trận coi trọng, còn từng ở bên Vò Trận một thời gian rất dài.
Rồi sau này... Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, người phụ nữ đột nhiên lại phát điên.
Vò Trận đương nhiên không muốn một người phụ nữ phát điên.
Cô ta điên điên khùng khùng không thể làm gì được, nhưng cũng không ai quan tâm đến cô ta, cô ta cứ quanh quẩn ở nhà bếp, hễ có cơ hội là sẽ ăn vụng, cho nên mãi vẫn không c·h·ế·t đói.
Sau này mọi người đều đã quen với sự tồn tại của cô ta.
Ngân Tô nhìn người phụ nữ vẫn đang nằm sấp dưới đất, mặt mũi bẩn thỉu không thể nào nhìn rõ được.
Ngân Tô nghe thấy cô ta đang lẩm bẩm cái gì đó.
Ngân Tô ngồi xuống, tiến tới gần để nghe.
"Mẹ đang tìm nhà, Tiểu Trùng muốn về nhà... Cộc cộc cộc!"
"Đói bụng... Đói bụng đói bụng..."
Người phụ nữ đột nhiên ôm bụng, bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.
"Đói bụng, đói bụng muốn c·h·ế·t đói, Trùng Trùng sắp c·h·ế·t đói."
"Ăn Trùng Trùng!"
Người phụ nữ đột nhiên hét lớn, một tay nhấc lên con trùng chuẩn bị bò đi, trực tiếp nhét vào miệng.
Nàng nuốt xuống ngon ơ, vỗ tay cười: "No rồi, no rồi, ăn no rồi, Trùng Trùng no rồi."
Ngân Tô: ". . ."
"No rồi, no rồi..." Người phụ nữ như con trùng, cứ thế bò trên mặt đất, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa: "Về nhà, về nhà Trùng Trùng về nhà... Nhà ở đâu... ở đâu... nhà của ta ở đâu, nhà của Trùng Trùng ở đâu... Ở trong hố, ở trong hố... quan tài vàng..."
Các bảo bối nhớ quăng nguyệt phiếu nha~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận