Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 88: Ricoh trung học (41) (length: 7803)

Bởi vì có một quy tắc là 【 ký túc xá phải bảo trì sạch sẽ 】, mà câu cửa miệng của lão sư quản lý ký túc xá thường xuyên là phải quét dọn ký túc xá cho sạch sẽ, cho nên không chỉ Ngân Tô, mà cả những người chơi khác đều rất chú ý vệ sinh ký túc xá.
Vì vậy sau mấy ngày, quy tắc này cũng không có phát động quy tắc tử vong.
Ngay cả lần trước Mã Hâm c·h·ế·t ở ký túc xá, khiến cả phòng toàn là m·á·u, Trần Phong cũng chỉ bị lão sư quản lý ký túc xá phạt quét dọn cầu thang.
Trần Phong nói việc đó với quét dọn nhà vệ sinh không khác biệt lắm, tính nguy hiểm không cao, chỉ là sẽ thêm dơ bẩn mà thôi.
Lão sư quản lý ký túc xá kiểm tra một lượt, không phát hiện vấn đề nghiêm trọng, chỉ có thể chỉ vào ấm đun nước đặt trên bàn dài mà bắt bẻ: "Vật này tại sao lại để ở đây."
Ngân Tô há miệng ngậm miệng đều viện cớ học tập: "Thưa lão sư, con học mệt muốn uống nước ạ, đương nhiên phải để ở đây rồi, để con có thể tùy thời lấy, nâng cao hiệu quả học tập!"
Lão sư quản lý ký túc xá nhìn chòm tóc rũ xuống bên trên ấm đun nước: "..."
"Ta t·h·í·c·h uống chút trà dưỡng sinh." Mặt Ngân Tô không biến sắc ném chùm tóc kia vào ấm, "Cái này có giúp nâng cao thành tích của con."
Vẻ mặt của lão sư quản lý ký túc xá có chút kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn dời mắt, đi vào nhà vệ sinh.
Lão sư quản lý ký túc xá mới vừa bước vào không bao lâu, giọng có chút bất mãn đã truyền ra: "Đây là cái gì vậy? Mấy ngày không đến xem, lại bắt đầu lười biếng không chịu quét dọn sạch sẽ!"
Ngân Tô đi tới cửa xem: "Cái gì vậy ạ?"
Lão sư quản lý ký túc xá chỉ vào miệng thoát nước ở phòng tắm: "Nhiều tóc như vậy mà các ngươi không dọn sao? Dơ bẩn quá đi! ! !"
Lão sư quản lý ký túc xá đột nhiên nổi lên b·ệ·n·h t·h·í·c·h sạch sẽ, bắt đầu lải nhải, rồi gọi Tống A Manh vào, thúc giục các nàng dọn dẹp cho sạch sẽ.
Ngân Tô đứng trong nhà vệ sinh chật hẹp nghĩ, hay là đem lão sư quản lý ký túc xá này hiến tế luôn đi.
Nàng còn chưa kịp hành động, Tống A Manh đã thu dọn xong đống tóc đó, chữa khỏi chứng b·ệ·n·h t·h·í·c·h sạch sẽ của lão sư quản lý ký túc xá.
Lão sư quản lý ký túc xá nhìn phòng vệ sinh sạch sẽ, hừ mạnh một tiếng, bắt đầu chấm điểm: "Vệ sinh ký túc xá không đạt tiêu chuẩn, các ngươi tự đi quét cầu thang."
"Bây giờ ạ?"
Lão sư quản lý ký túc xá nói một cách mờ ám: "Nếu không các ngươi còn định rạng sáng đi sao?"
"..."
Ngân Tô cảm thấy lão sư quản lý ký túc xá đang cố tình gây sự, nhưng nàng cũng không quá để ý, nên vẫn rời khỏi ký túc xá dưới sự giám sát của lão sư quản lý ký túc xá.
...
...
Không chỉ ký túc xá nữ bị kiểm tra vệ sinh, mà bên ký túc xá nam, lão sư quản lý ký túc xá cũng tiến hành kiểm tra đột xuất.
Mặc dù đều giữ rất sạch sẽ, nhưng lão sư quản lý ký túc xá vẫn bắt bẻ, bắt bọn họ đi quét cầu thang.
Ánh đèn trong cầu thang không sáng, tối tăm mờ mờ, cho người ta cảm giác âm u. Nhưng giống như Trần Phong nói, không khác quét dọn nhà vệ sinh là bao, chỉ cần không để ý đến mấy thứ kỳ lạ xuất hiện, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
...
...
Sau khi quét dọn cầu thang thì không xuất hiện yêu t·h·iêu thân gì nữa, lão sư đến gõ cửa thấy trong phòng Ngân Tô có đủ bốn người, vẫn không cam lòng liếc nàng một cái rồi đi.
Nhưng mà những ký túc xá khác không có đủ bốn người thì đều gặp chút nguy hiểm, nhưng mấy nguy hiểm đó cũng không tính là c·h·ế·t người.
Đối với những người chơi từng trải qua sóng to gió lớn mà nói, như vậy có thể ứng phó được.
Sau 0 giờ Ngân Tô rời khỏi ký túc xá, nàng muốn đi xem cái chỗ ngồi màu đỏ kia. Đáng tiếc, đi dạo một vòng quanh sân trường, cũng chỉ gặp được một lão sư mời nàng đi t·h·i.
Đêm nay Ngân Tô không có việc gì, nàng rất ngoan ngoãn đi th·e·o s·á·t lão sư.
Lão sư ở phía trước dẫn đường, đưa nàng đến tòa nhà dạy học cũ mà trước kia nàng đã đến. Tòa nhà dạy học cũ vẫn cũ nát như vậy, bụi bặm, m·ạ·n·g nhện giăng đầy, ánh trăng chiếu xuyên qua các phòng học cũ nát, dát lên bàn một tầng dấu vết thời gian.
"Lão sư, môi trường thi này có phải không tốt lắm không?" Ngân Tô bắt đầu n·ổi quạu: "Học sinh giỏi kén môi trường thi lắm đấy."
Lão sư phía trước nghiêng đầu 180 độ, cười trong hành lang âm u, "Phòng học sạch sẽ lắm, bạn học yên tâm."
"Tốt nhất là vậy." Ngân Tô đưa tay đẩy đầu đang vẹo 180 độ của hắn về lại: "Mong lão sư dẫn đường cho tốt, đừng có biểu hiện sự dẻo dai ở cổ như vậy, sợ hết cả hồn."
Lão sư: "..."
Lão sư nghĩ đến chuyện tiếp theo, không so đo với nàng, dẫn theo nàng tiếp tục đi về phía trước.
Đi xuyên qua hết hành lang này, lão sư cuối cùng dừng ở một phòng học cuối hành lang, Ngân Tô nhìn bảng tên phòng học phía trên.
Trên bảng tên rỉ sét dính vết m·á·u âm u, ba con số 444 đều bị rỉ mất một phần.
"Két —— "
Cánh cửa phòng học han gỉ bị đẩy ra, tiếng kêu khó nghe vang vọng trong hành lang yên tĩnh.
"Bạn học." Lão sư đưa tay ra hiệu Ngân Tô đi vào, "Bài t·h·i sắp bắt đầu rồi, mau vào đi thôi. Bỏ lỡ bài t·h·i này, thì sẽ không có lần sau đâu."
Ngân Tô nhìn vào trong phòng học, phòng học trông tối đen khi nhìn từ bên ngoài, lúc này lại sáng sủa sạch sẽ, hệt như một phòng học thực thụ.
Trong phòng học còn có rất nhiều học sinh đang ngồi với vẻ mặt chờ đợi.
Ngân Tô thu tầm mắt, cố tình hỏi: "Sao lại không có lần sau ạ?"
Trên mặt lão sư nở nụ cười quái dị, giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp: "Bởi vì ngày mai chính là ngày cuồng hoan mà."
"Ồ." Ngân Tô dường như tiếp nhận cách nói này, có chút không yên tâm hỏi lại: "Cái này thật sự có thể cho ta trực tiếp tham gia kỳ thi lớn?"
Lão sư trả lời dứt khoát: "Đương nhiên, sao thầy lại l·ừ·a gạt học sinh chứ?"
Ngân Tô cười lên: "Cũng đúng, lão sư phải có đạo đức nghề nghiệp, thì mới có thể là một giáo viên tốt."
Lão sư: "..."
Ngân Tô cười với lão sư một tiếng, rồi bước vào phòng học.
Trong nháy mắt nàng quay lưng, vẻ mặt của lão sư trở nên âm trầm, rồi theo sau nàng vào phòng học. Tiếng đóng cửa kêu "két" dài một cách bất thường, những học sinh kia không hứng thú với bạn học mới tới, chỉ mong đợi nhìn lão sư.
Lão sư ở phía sau lưng nói với nàng: "Bên kia còn một chỗ t·r·ố·ng, bạn học mau đi ngồi đi, thầy sẽ phát đề t·h·i ngay."
Ngân Tô bình tĩnh đi ngang qua hơn nửa số học sinh trong phòng, đi đến chỗ duy nhất còn trống – rất tốt, vị trí C.
Học sinh ưu tú thì phải ngồi vị trí C.
Thấy Ngân Tô thật sự ngồi xuống, nụ cười trên mặt lão sư càng sâu thêm: "Vậy chúng ta bây giờ bắt đầu bài t·h·i tối nay, thầy rất mong được thấy hình bóng của mọi người trong kỳ thi lớn."
Lão sư luyên thuyên rất nhiều, nửa ngày mới lên tiếng: "Vậy đề t·h·i tối nay..."
Ngân Tô còn đang nhìn một bức vẽ tiểu nhân đi tiểu trên bàn học của một tên học sinh tiện tay nào đó, đột nhiên cảm giác có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình.
Nàng ngẩng đầu lên thì liền đối mặt với ánh mắt âm trầm của lão sư, những bạn học xung quanh cũng bắt đầu quay sang nhìn nàng, trong những ánh mắt đồng loạt quay tới đó, vẻ mong chờ dần dần biến thành ác ý dữ tợn và điên cuồng, giống như nàng là món bánh ngọt ngon lành nào đó...
Ngân Tô bình tĩnh nhìn lại: "Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi có dính hoa à?"
Lão sư trên bục giảng mấp máy môi: "Bài t·h·i của chúng ta đêm nay chính là bạn học bàn số 18, bây giờ bắt đầu khảo thí."
Ngân Tô nhìn trái nhìn phải vị trí của mình, không hiểu lắm.
Lấy nàng làm đề thi, nàng đồng ý sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận