Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1115: Hiện thực nhớ mãi không quên (length: 7866)

Ở một nơi khác, biệt thự đã biến mất trong vụ nổ, lúc này cũng không còn thấy ánh lửa và khói đặc nữa, chỉ có ánh sáng đỏ yếu ớt từ khu vực trung tâm phát ra, rồi từ từ tắt đi, sau đó lại chậm rãi sáng lên, như đang hô hấp.
Tại khu hoang phế tĩnh mịch, một bóng đen trống rỗng xuất hiện trong hư không, sau đó bóng đen kia túm một người ra từ trong không khí.
Người bị lôi ra rơi xuống đất, lập tức nhe răng trợn mắt trừng về phía hư không.
Bóng đen giẫm lên không khí rơi xuống đất, nhìn về phía trung tâm vụ nổ đang chớp tắt, vụ nổ rất kỳ quái, nhưng cơ quan lưu lại quả thật bị người kích hoạt, bên trong có người… chắc là con mồi của bọn họ.
Đàm Lộc thấy bóng đen đi xuống, giống như chó dữ gặp chủ, lập tức thu răng nanh lại, vẻ oán độc trên mặt dù không thu lại nhưng đầu đã rũ xuống.
Một lát sau, Đàm Lộc lại ngẩng đầu, vẻ mặt điên cuồng say mê: “Ta ngửi được khí tức của người phụ nữ đó, nàng ở đây, nàng ở ngay chỗ này… Ta phải bắt được nàng, ta muốn hút khô máu của nàng… Ha ha ha nàng là của ta.”
Phó Không Tri liếc nhìn Đàm Lộc một cái, có chút bất ngờ.
Con chó dại Đàm Lộc phản ứng lớn như vậy, có lẽ là do người phụ nữ đã từng trọng thương hắn lần trước gây ra.
Sau khi tỉnh táo lại lần trước, Đàm Lộc đã ‘nhớ mãi không quên’ người phụ nữ đã trọng thương hắn.
Nếu không phải lời nguyền rủa của hắn vô hiệu, trên người người phụ nữ kia không biết đã phải gánh bao nhiêu lời nguyền.
Lúc đó do thông báo toàn cầu xuất hiện con số 0001, việc cứu Đàm Lộc cũng diễn ra trong nháy mắt, hắn không có thời gian chú ý đến người phụ nữ kia.
Mãi đến khi Đàm Lộc tỉnh lại, hắn nói người phụ nữ kia cầm trong tay một ống thép màu hồng.
Vậy nên, người phụ nữ giao đấu với Đàm Lộc khi đó, chắc là 0101.
Còn về 0001…
Hắn đã bàn với Minh Cách, các khu vực khác đều chỉ có một người chơi bản Closed Beta, còn ở chỗ bọn họ lại liên tiếp xuất hiện hai người, điều này không thích hợp.
Rất có thể 0101 đã có được đạo cụ nào đó, có thể thay đổi mã hóa của bản thân, hai người chơi bản Closed Beta còn lại đều là nàng.
Cũng không biết nàng thay đổi mã hóa để đánh lạc hướng che giấu bản thân, hay thuần túy chỉ là để cho vui, cuối cùng lúc vạch trần sẽ khiến thiên hạ chấn động.
Có tiền lệ 0681, Phó Không Tri cho rằng trạng thái tinh thần của 0101 cũng không được ổn định như vậy.
Nên hành vi của nàng, không thể dùng con mắt của người thường để nhìn nhận.
Vậy nên, khả năng thứ hai cũng không nhỏ.
Nhưng 0101 đột nhiên xuất hiện như vậy, quả thực có chút bất ngờ.
Phó Không Tri đè xuống những suy nghĩ hỗn loạn, túm lấy Đàm Lộc đang điên cuồng, kéo hắn về phía mình: “Lần trước ngươi suýt bị nàng chơi cho chết, đã lành sẹo quên đau rồi sao?”
Đàm Lộc tức giận gầm lên, không muốn thừa nhận thất bại của mình: “Đó là ngoài ý muốn! Là ngoài ý muốn! Lần này sẽ không, lần này nàng không thoát được!”
"Vậy lần này ngươi có thể biểu hiện tốt một chút, không chính xác giết nàng, mà bắt sống nàng mang về."
Phó Không Tri cảnh cáo một hồi, lúc này mới đẩy Đàm Lộc về hướng biệt thự đang tỏa ra ánh sáng nhạt.
Đàm Lộc như con chó bị rút dây xích, lập tức chạy nhanh về phía đó, xông vào trong ánh sáng giao thoa kia, thân ảnh đột nhiên biến mất.


Bên trong biệt thự mang đầy vẻ cổ kính, đồ đạc trong nhà tinh xảo kiểu phục cổ, sàn nhà bóng loáng, mọi vật dụng, đồ trang trí nơi đây đều được thiết kế tỉ mỉ.
Nhưng xét về cách bố trí không gian, thì đây rõ ràng chính là tòa biệt thự bị bỏ hoang.
Hai ông lão tóc bạc đang ngồi trên ghế sofa da thật, bên tay phải là một gia đình ba người, phía bên kia là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Bảy người này đều giữ nụ cười quỷ dị, nhìn về phía cửa chính, phảng phất như có người mà bọn họ đang mong chờ sắp từ đó bước vào.
Còn ở góc phòng, Ngân Tô và Khang Mại đang ngồi xổm phía sau tấm màn.
“Ngươi chắc chắn là sẽ có người tới chứ?” Khang Mại kéo tấm màn nhìn mấy người trong phòng khách, “Như vậy quá mạo hiểm…”
Theo kế hoạch của hắn, hôm nay không nên ở chỗ này mới đúng!
"Phú quý cầu trong nguy hiểm nha." Ngân Tô tựa vào tường, nhìn bầu trời đỏ như máu bên ngoài cửa sổ, “Yên tâm đi, không có ai tới thì ta cũng có thể mang ngươi ra ngoài, chỉ là một lĩnh vực quái vật mà thôi.”
Khang Mại: “…”
Thôi vậy.
Cảm giác an toàn mà đại lão mang lại vẫn rất đủ.
Lĩnh vực quái vật tương đương với khu ô nhiễm cỡ nhỏ, quái vật chúa tể bên trong khu ô nhiễm sẽ thiết lập đủ loại quy tắc chắc chắn phải chết, giết chết hết thảy sinh vật sống nào tiến vào khu ô nhiễm.
Khang Mại cũng đã từng vào lĩnh vực quái vật, dù sao đạo cụ kiếm được ở đó có thể dùng trực tiếp trong thế giới hiện thực.
Nhưng mà quái vật cơ bản đều bị nhốt trong vùng ô nhiễm, khu ô nhiễm thì lại bị cục điều tra kiểm soát.
Đương nhiên, tự thân tiến vào khu ô nhiễm là một hành động rất nguy hiểm, vào rồi thì gần như không có khả năng trở ra.
Cục điều tra làm như vậy là để bảo vệ cho nhiều người hơn.
Đáng tiếc là không ít người cho rằng cục điều tra đang chiếm giữ khu ô nhiễm, thậm chí còn cho rằng việc đi vào không thể trở ra là do cục điều tra nói dối, rằng họ muốn nắm tài nguyên trong tay, không cho người khác thu hoạch được gì.
Không biết có bao nhiêu người tin vào thuyết pháp này, dù sao trong những thế lực và người chơi bất hòa với cục điều tra thì lại rất phổ biến.
Tóm lại, kinh nghiệm của Khang Mại về lĩnh vực quái vật kỳ thật không tính là phong phú.
Nhưng hắn biết cách thông quan lĩnh vực quái vật có hai loại:
1. Giết chết quái vật tạo ra lĩnh vực quái vật.
2. Tuân theo quy tắc trò chơi mà quái vật đã thiết lập, sống sót để thông quan.
Nhưng sau khi đại lão đi vào, không có tuân theo quy tắc mà quái vật đã đặt ra, cũng không có giết quái vật.
…Nàng bắt quái vật.
Không những thế, còn bắt quái vật phải sửa đổi quy tắc, nói là muốn cho khách nhân một sự bất ngờ.
Vui hay không thì hắn không biết, nhưng kinh thì chắc chắn có.
Hơn nữa… Rốt cuộc ai mới là khách nhân a!
Khang Mại hít sâu hai cái, lấy ra hai lọ thuốc đặc chế của Ô Bất Kinh, đưa cho Ngân Tô một lọ: “Uống một ngụm không?”
Bất kể có ‘khách nhân’ đến hay không, Khang Mại đều cảm thấy uống trước để đề phòng vẫn hơn.
“…” Ghét cay ghét đắng mùi thuốc Đông y, Tô đại thiện nhân vô tình cự tuyệt hảo ý của Khang lão.
“Dạo này thuốc nhỏ đã cải tiến hơn nhiều nha, cảm giác tốt hơn hẳn.” Khang Mại uống xong, nhịn không được bình phẩm một câu, “Nhưng mà vẫn còn có chỗ để tiến bộ, a, cậu ấy còn dặn tôi phải mang cho cậu một ít.”
Nói rồi không cần biết Ngân Tô có cự tuyệt hay không, liền lấy ra thuốc bôi, nhét vào tay Ngân Tô.
“…”
Cuối cùng Ngân Tô ném thuốc vào trong cung điện.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài có động tĩnh.
‘Bành’ một tiếng, có người đá văng cánh cửa lớn của biệt thự, như một quả pháo nổ xông vào.
Đôi mắt tham lam tà ác đảo qua những người đang ngồi trong phòng khách, nhưng hắn rất nhanh nhíu mày, lẩm bẩm: "Sao không có ở đây, không phải… Không phải, đều không phải, ở đâu chứ… Trốn đi đâu rồi… Rõ ràng là ở chỗ này, trốn đi đâu…”
Đàm Lộc đạp đổ những đồ dùng trong nhà cũng không thể cản được bước chân hắn, hắn sải bước đi về phía ghế sofa.
Lão gia tử trong cặp vợ chồng già biến sắc, lớn tiếng quát: “Đừng làm loạn! Ngồi xuống!”
Thân thể của Đàm Lộc mất kiểm soát, đặt mông xuống ghế sofa, rồi cứ thế lùi đến cặp nam nữ trẻ tuổi.
Đàm Lộc rõ ràng mộng xuống, sau đó liền cảm thấy vô cùng phẫn nộ và sát ý.
Hắn bỗng đứng dậy, nhấc chân đá về phía bàn trà, bàn trà lập tức bị đá bay ra, đánh về phía cặp vợ chồng già.
Hai người lộ vẻ kinh hãi, vội vàng dắt tay nhau né tránh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận