Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 17: Hoàn mỹ nhân sinh trại an dưỡng (17) (length: 7954)

Điều kiện khắc nghiệt của kỹ năng thiên phú:
Thứ nhất, nhất định phải là người chơi mới lần đầu tham gia trò chơi.
Thứ hai, nhất định phải là phó bản chưa từng bị ai vượt qua.
Trong tình huống đáp ứng hai điều kiện trên, người chơi vượt ải đầu tiên mới có cơ hội hút lấy kỹ năng thiên phú.
Một khi đã vượt qua phó bản một lần, về sau sẽ không còn cơ hội thu được kỹ năng thiên phú nữa.
Ví dụ như phó bản này, trong tình huống nó thỏa mãn điều kiện tiên quyết là phó bản chưa ai vượt qua, trong vòng người chơi này, người chơi mới lần đầu tham gia trò chơi đạt được thành tựu vượt ải đầu tiên mới có thể có cơ hội rút ra kỹ năng thiên phú.
Một khi người vượt ải đầu tiên lại là người chơi dày dặn kinh nghiệm, những người chơi mới khác sẽ không có cơ hội rút ra kỹ năng thiên phú, về sau cũng sẽ không còn cơ hội nào để thu được kỹ năng thiên phú.
Thông tin về kỹ năng thiên phú này những người chơi khác đã từng nghe qua, bất quá làm thế nào để thu được thì không hề lưu truyền trong thế giới hiện thực, hiển nhiên là điều cấm kỵ mà trò chơi không cho phép lan truyền.
"Mạc tiên sinh... Ngài có kỹ năng thiên phú sao?"
Mạc Đông cười khổ lắc đầu, "Phó bản đầu tiên của ta đã có người chơi dày dặn kinh nghiệm tham gia qua hai lần phó bản, họ kinh nghiệm phong phú hơn."
Cho nên mới nói, điều kiện để thu được kỹ năng thiên phú cực kỳ hà khắc.
Mỗi một phó bản người mới chỉ có một suất, rất nhiều người chơi mới trong tình huống không rõ lắm lại nghĩ đến việc bám víu đùi người chơi dày dặn kinh nghiệm, từ đó bỏ lỡ cơ hội.
...
...
"Còn thời gian bỏ phiếu, đi tìm Trần Húc trước." Mạc Đông quyết định gác việc bỏ phiếu lại, bây giờ còn vài tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa.
Trần Húc không biết chết khi nào, nếu như hắn mới chết chưa được bao lâu, có lẽ bọn họ có thể có được một quy tắc cấm kỵ.
Tưởng Lượng và Phó Kỳ Kỳ không có ý kiến, nhưng Uông Hiểu Linh vẫn đứng im tại chỗ, không có ý định đi cùng bọn họ.
Sắc mặt Uông Hiểu Linh rất khó coi, nàng hiển nhiên không ngờ rằng hôm nay còn có vòng bỏ phiếu này.
Ngân Tô đã không thể bỏ phiếu, Trần Húc rất có thể đã chết rồi, vậy thì còn năm người có thể bỏ phiếu.
Cái tên Đầu To kia chắc chắn sẽ chiếm một suất, vậy thì người còn lại họ sẽ bỏ phiếu cho ai?
Vừa nãy nàng náo loạn ra như thế, Đinh Hàm Chi lại chết, khả năng nàng bị ném ra là rất lớn.
Uông Hiểu Linh cân nhắc lợi hại, nhưng đầu óc vẫn đang nhanh chóng vận động. Nàng rất nhanh đưa ra một quyết định, hướng Khang Mại và Ngân Tô đi tới.
"Ta biết một quy tắc cấm kỵ, ta muốn cùng các ngươi làm giao dịch."
Nếu nàng gia nhập với Ngân Tô và Đầu To, vậy họ cũng là ba người, chỉ cần họ viết cùng một tên, cuối cùng sẽ xảy ra bình phiếu.
Mặc dù không biết tình huống sẽ như thế nào nếu như bình phiếu xảy ra, nhưng chắc chắn là tốt hơn việc bị ném ra.
Uông Hiểu Linh nói ra ý nghĩ của mình, cuối cùng nhìn Khang Mại, "Đối với ngươi việc này cũng có lợi, bọn họ chắc chắn sẽ ném ngươi."
"Lúc Đinh Hàm Chi chết, ngươi ở cạnh nàng ta." Khang Mại nói bằng giọng khẳng định.
Uông Hiểu Linh muốn phủ nhận, nhưng khi đối diện với ánh mắt mang theo ý châm biếm của Khang Mại, liền cảm thấy như bị nhìn thấu.
"... "
Uông Hiểu Linh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, đáy mắt một mảnh u tối, khàn giọng nói: "Ta... chỉ là muốn sống sót, ta có gì sai?"
"Không sai, nhưng ta từ chối." Khang Mại lạnh lùng từ chối, không có ý định làm giao dịch với Uông Hiểu Linh này.
"Bọn họ nhất định sẽ ném ngươi!!" Uông Hiểu Linh không nghĩ tới Khang Mại từ chối dứt khoát như vậy, nàng không cam lòng rống to.
Khang Mại mặc kệ nàng, định đi đến nhà ăn ăn cơm trước, sau đó sẽ đi tìm thuốc.
Ngân Tô vẫn đứng ở một bên nhìn, Uông Hiểu Linh thấy nàng không đi, do dự một hồi, vẫn lên tiếng: "Quy tắc cấm kỵ kia là chính xác, rất hữu dụng, ngươi có thể giúp ta..."
Quan hệ giữa nàng ta và Đầu To có vẻ không tệ, cũng có thể thuyết phục Đầu To.
Ngân Tô cười thành tiếng, "Hôm qua người đầu tiên đề nghị ném ta hình như là ngươi thì phải, ta không có hứng thú với mấy cái quy tắc cấm kỵ đó cho lắm, vậy ta phải giúp ngươi làm gì?"
"..."
Mặt Uông Hiểu Linh xám như tro tàn.
...
...
Khang Mại đến nhà ăn trước cả Ngân Tô, hắn vẫn ngồi ở vị trí bàn VIP cũ, vừa hay có thể thấy lối vào nhà ăn.
Ngân Tô không biết đi làm gì, lại đến chậm hơn cả đám người đi tìm tung tích của Trần Húc.
Chuông báo hiệu chưa đến bàn ăn được năm phút đồng hồ, vòng tranh giành chỗ.
Ngân Tô cách bàn ăn hai ba mét, nhưng cô không vội lại mà lại đứng tại chỗ nhìn ngắm xung quanh.
Khang Mại thấy cô lấy ra dao phay, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, đột nhiên nắm lấy một con người bệnh đang cắn xé người bên ngoài, giơ tay chém xuống.
Bàn tay đang túm lấy người bệnh buông lỏng, thân thể người bệnh mềm nhũn đổ xuống, máu tươi từ từ chảy ra.
Người bệnh bị cắn xé kia hình như bị hoảng sợ, ngơ ngác đứng tại chỗ, con ngươi cũng không biết xoay chuyển.
Ngân Tô cười híp mắt đặt hắn vào chỗ trống, "Nói cảm ơn."
"... Cám, cám ơn?"
Thiếu nữ dùng vạt áo của người bệnh lau dao, chân thành khen ngợi: "Thật ngoan."
Người bệnh: "..."
Ngân Tô cầm dao ngồi xuống, trước ánh mắt hoảng sợ của những người chơi khác, đem dao đập xuống bàn.
Cô gái vừa mới xử lý một người bệnh, nghiêng đầu, đón lấy ánh mắt của họ, giọng điệu lạnh tanh nói: "Xin lỗi, làm mọi người sợ rồi."
"..."
Ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng giọng nói kia rõ ràng là đang nói: Đúng, ta cố ý dọa đấy.
Bao gồm cả Khang Mại, tất cả mọi người vô thức cúi thấp đầu xuống, tránh đi ánh mắt của cô.
Ánh mắt cô rất bình tĩnh, nhưng không biết vì sao, khi bị cô nhìn chằm chằm, lại có cảm giác lưng phát lạnh.
Cô có thể tiện tay giết chết NPC, cũng có thể tiện tay giết chết họ?
Con dao kia của cô từ đâu mà ra?
Vì sao lại sắc bén như thế! !
NPC cũng không phản kháng sao? ?
Vô vàn câu hỏi xoay quanh trong lòng họ, nhưng không ai dám hỏi.
Trong phòng ăn, hoạt động tranh giành chỗ vẫn tiếp diễn, ngày hôm nay còn nghiêm trọng hơn hôm qua, những thi thể nằm la liệt trên hành lang ngày càng nhiều.
Những người bệnh này đột nhiên điên cuồng như vậy, là bởi vì chỗ ăn ở nhà ăn ít đi, ít nhất đã thiếu mất một phần ba.
Ngày càng có nhiều người bệnh không có chỗ trống, chỉ có thể tham gia hoạt động tranh giành chỗ vào sáng sớm, giành lấy cho mình một chỗ ngồi.
Hơn nữa hôm qua những người bệnh này căn bản không để ý đến bọn họ, nhưng hôm nay lại có ánh mắt của người bệnh nhiều lần rơi lên người họ, tham lam lại điên cuồng.
Không biết là vì vừa nãy Ngân Tô ra tay, trấn áp được họ, hay là vì nguyên nhân khác, những người bệnh không có vị trí thật sự không dám đến tranh giành với bọn họ.
Nhưng mà ngày mai thì sao?
Cái bàn này còn an toàn sao?
Ngày mai số lượng bàn ăn có ít đi không?
Ngày càng nhiều người không có chỗ trống, vậy phòng ăn sẽ phát triển thành bộ dáng gì?
Chậc, nghĩ thôi cũng thấy hơi phấn khích rồi...
"Ha..."
Khang Mại ngẩng đầu nhìn cô.
Thiếu nữ dùng hai tay che miệng, lộ ra đôi mắt long lanh, dáng vẻ cố nén cười của cô thật sự khiến người ta rùng mình.
Những người khác đều nghe thấy tiếng cười khẽ của Ngân Tô, bọn họ ở đây đều sợ muốn chết rồi, cô lại còn có tâm trạng ở đó mà cười...
"Khụ..." Ngân Tô dùng ngón tay gạt đi độ cong ở khóe môi, gật đầu với mọi người, bình luận bữa sáng một cách lý tính: "Bữa sáng hôm nay không tệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận