Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 43: Thắng

**Chương 43: Thắng**
Tô Hiểu hít sâu một hơi, cơn đau kịch liệt truyền đến từ ngực khiến trước mắt hắn tối sầm lại. Hắn lập tức lấy ra một ống t·h·u·ố·c, đ·â·m thẳng vào cổ và tiêm vào.
【 Adrenalin 】
Nơi sản xuất: Luân Hồi Nhạc Viên
Phẩm chất: Màu tím
Loại hình: t·h·u·ố·c có công năng tính.
Hiệu quả: Sử dụng sau giảm 70% cảm giác đau, tốc độ di chuyển và c·ô·ng kích + 20%, bổ sung hiệu quả hưng phấn, có thể giải trừ trạng thái kiệt sức, hiệu quả k·é·o dài 10 phút.
Chấm điểm: 127.
Giới thiệu vắn tắt: t·h·u·ố·c k·í·c·h t·h·í·c·h t·h·i·ê·n nhiên, xin đừng xem thường nó, khi kiệt sức nó là hy vọng cuối cùng.

Cơn đau kịch liệt ở các vị trí trên cơ thể dần biến mất, ánh mắt đỏ ngầu trước mắt cũng khôi phục bình thường.
"Rất tốt."
Khẽ vẩy v·ết m·á·u trên Trảm Long Thiểm, Tô Hiểu chậm rãi đi đến phía sau Uvogin.
Lúc này Uvogin đang đờ người tại chỗ. Sau khi tiến vào trạng thái tự động thao tác, hắn dựa vào thị giác để bắt giữ đ·ị·c·h nhân, làm bất cứ chuyện gì đều không cần đại não p·h·át lệnh.
Mặc dù việc xem nhẹ đại não làm cho hành động của Uvogin tăng lên rất nhiều, nhưng nhược điểm cũng không nhỏ, không sử dụng đại não chẳng khác nào việc m·ấ·t đi năng lực cảm giác.
Hai mắt bị móc ra, Uvogin không cách nào tìm được mục tiêu để g·iết, trạng thái tự động thao tác cưỡng ép kết thúc.
Tô Hiểu đứng sau lưng Uvogin, không chút lưu tình c·h·é·m xuống một đ·a·o.
Phập! Máu tươi bắn ra, đ·a·o này không thể c·h·é·m đứt đầu Uvogin mà chỉ c·h·ặ·t đ·ứ·t một nửa cổ hắn.
Uvogin đang đứng đờ ra đột nhiên cử động, nắm đấm to như cái đấu vung lên, đ·á·n·h về phía Tô Hiểu ở phía sau, nhưng mấy tấm khiên năng lượng hình lục giác lập tức chặn ngay bên người Tô Hiểu.
Ầm!
Đá vụn dưới chân Tô Hiểu bắn ra, lực từ nắm đấm của Uvogin không lớn bằng lúc trước, không thể đ·á·n·h bay hắn ra ngoài.
Chịu đựng một quyền của Uvogin, Tô Hiểu đá một cước vào lưng hắn, Uvogin lảo đảo về phía trước mấy bước. Tô Hiểu xông lên, một đ·a·o chém xuống, thẳng thắn và dứt khoát vào đầu Uvogin.
【 Ngươi g·iết c·hết Uvogin (trạng thái tự động thao tác) 】
【 Kiểm tra thấy Uvogin có năng lực tăng lên vượt bậc, phần thưởng gia tăng. 】
【 Uvogin là thành viên Huyễn Ảnh Lữ Đoàn, thu hoạch được Thế Giới Chi Nguyên 10.2%, hiện tại đã thu được Thế Giới Chi Nguyên 39.7%. 】
【 Bởi vì ba lần đ·ánh c·hết thành viên Lữ Đoàn, danh vọng Huyễn Ảnh Lữ Đoàn -700, danh vọng Lữ Đoàn hiện tại: -900 (t·ử t·h·ù). 】

Cùng lúc Uvogin t·ử v·ong, Shalnark đã chảy máu thất khiếu cũng ngã xuống đất, chỉ trong vài giây đã không còn động tĩnh. Đây là nguy hiểm lớn nhất của trạng thái tự động thao tác, nếu như Uvogin c·h·i·ế·n t·ử, niệm năng lượng của Shalnark sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Niệm năng lượng chính là sinh mệnh năng lượng, sinh mệnh năng lượng tiêu tán thì kết cục có thể đoán được, đó chính là t·ử v·ong!
T·h·i t·h·ể không đầu của Uvogin ngã xuống đất, một rương bảo vật màu vàng nhạt rơi xuống theo. Đúng vậy, chính là màu vàng nhạt.
Ánh sáng vàng nhạt này làm cho đám Khế Ước Giả xung quanh náo loạn. Trong nháy mắt đó, phần lớn Khế Ước Giả đều có ý định xông vào chiến trường.
Tô Hiểu nhặt rương bảo vật màu vàng nhạt lên rồi thu vào không gian dự trữ, tiện thể nhặt đầu của Uvogin lên. Hắn ném cái đầu ra rìa sơn cốc, những Khế Ước Giả đang đỏ mắt kia dường như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.
"Có bản lĩnh thì đến mà đoạt, ta đích xác không thể g·iết sạch các ngươi, nhưng mấy tên phía trước chắc chắn phải c·hết."
Tiếng hét của Tô Hiểu vang vọng trong sơn cốc. Những Khế Ước Giả muốn ngồi mát ăn bát vàng kia đều đang chờ đợi, chờ đợi có người xung phong.
"Tên này sắp không trụ được, ai có năng lực viễn trình."
Một Khế Ước Giả hét lớn, đáng tiếc không ai ló đầu ra. Hiện tại ai cũng biết, kẻ nào dám c·ô·ng kích Tô Hiểu đầu tiên, tuyệt đối không có kết cục tốt.
Tiếng chạy gấp rút truyền đến, là Bố Bố Uông đang lao vào trong sơn cốc với tốc độ cao nhất. Chỉ một lát sau, Bố Bố Uông đã xông tới bên cạnh Tô Hiểu.
"Gâu."
Bố Bố Uông kêu một tiếng, ý tứ rõ ràng là: "Chủ nhân 'Lên xe' bản uông tới cứu giá."
Tô Hiểu xoay người cưỡi lên lưng Bố Bố Uông. Bố Bố Uông chạy như đ·i·ê·n về phía rìa sơn cốc.
"Byakuya, mau tới cứu ta!"
Porcupine khàn giọng hét lớn. Đối mặt với sự vây c·ô·ng của Machi và Shizuku, hắn tùy thời có thể mất m·ạ·n·g.
"Chặn hai người bọn họ hai phút, ta bảo toàn tính m·ạ·n·g cho ngươi."
Bố Bố Uông đã chở Tô Hiểu chạy đến rìa sơn cốc. Porcupine nghe được câu này càng tuyệt vọng hơn, hắn dường như không thể cầm cự nổi hai phút.
Machi và Shizuku liếc nhau, các nàng có hai lựa chọn, rút lui hoặc truy kích Tô Hiểu.
"Rút lui."
Machi lùi lại, Shizuku cũng có ý định tháo lui.
Porcupine vừa thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên nghĩ tới việc Tô Hiểu bảo hắn chặn hai người kia lại trước đó. Nếu để hai người đó chạy t·r·ố·n, chẳng phải sau đó hắn sẽ bị tính sổ hay sao?
Porcupine càng nghĩ càng sợ. Sức chiến đấu kinh khủng của Tô Hiểu đã tạo ra bóng ma tâm lý đối với hắn. Do dự một chút, hắn lao về phía Shizuku. Shizuku b·ị t·hương, là đối tượng dễ dàng giải quyết.
Phát giác được màn này, Machi biến sắc. Hôm nay bọn họ đã thua, nếu thật sự không rút lui, tất cả sẽ phải c·hết tại đây. Đối phương nói ra những lời như chặn bọn họ hai phút, điều đó chứng tỏ đối phương có năng lực trị liệu.
"Machi, ngươi mau đi đi."
Shizuku bình tĩnh nói, nàng b·ị t·hương, với tốc độ của đ·ị·c·h nhân, nàng không thể t·r·ố·n thoát.
"…"
"Machi, chúng ta không thể c·hết hết ở đây, phải đem tình hình ở đây báo cáo cho đoàn trưởng, đối với Lữ Đoàn, năng lực của ngươi càng quan trọng."
Shizuku nắm chặt chiếc máy hút bụi có hình dáng Blinky, đ·á·n·h cho Porcupine liên tục lùi bước.
Shizuku cười cười. Nàng không hề sợ c·ái c·hết, bởi vì nàng hiểu rõ, một ngày nào đó, nàng sẽ bị kẻ mạnh hơn g·iết c·hết.
Mặc dù Shizuku là một cô nương đeo kính ngơ ngác, nhưng đừng để vẻ ngoài hiền lành của nàng đánh lừa. Nàng là thành viên Lữ Đoàn, số người c·hết trong tay nàng ít nhất cũng phải trên trăm, trong đó có bác sĩ, thương nhân, t·r·ẻ e·m, k·ẻ t·r·ộm, thành viên băng đảng.

Phía trên thung lũng, Bố Bố Uông dừng lại cạnh chiếc xe hơi lúc trước đã ngồi tới. Black Mary đang ngồi ở ghế lái.
Tô Hiểu thu Trảm Long Thiểm vào không gian dự trữ, đưa tay ra nắm lấy nửa cánh tay đang cắn trong miệng mình, đó chính là cánh tay của hắn.
Việc tái tạo lại cánh tay khác với việc phục hồi chi bị gãy, Tô Hiểu có xu hướng thích phục hồi chi bị gãy hơn.
Vừa vào ghế phụ lái, Black Mary đang ngẩn người bị dọa giật mình. Lúc này, Tô Hiểu toàn thân đầy máu, một cánh tay bị đứt gãy.
"Tiên sinh Byakuya, ngài không sao chứ."
Black Mary nuốt nước bọt.
"Ngươi thấy ta giống như không có chuyện gì sao? Mau sử dụng năng lực của ngươi."
"Được, dùng cái này."
Black Mary hít sâu mấy hơi, bày ra một tư thế kỳ lạ.
"Khôi phục!"
Tô Hiểu: "…"
Bố Bố Uông: "…"
"Khôi phục, khép lại, thánh quang…"
"Ngươi tập trung tinh thần, tập trung lực chú ý vào Dark Rose cho ta."
"A, a, đúng, tập trung tinh thần, tiên sinh Byakuya, ta sai rồi. Đột nhiên có được loại năng lực thần kỳ này, ta chỉ là một nữ…"
Tô Hiểu và Bố Bố Uông nhìn chằm chằm Black Mary. Black Mary khẽ run, lập tức tập trung tinh thần vào hình xăm hoa hồng.
Dark Rose bay tới trước người Tô Hiểu, bao bọc hắn bằng niệm lực màu trắng sữa.
Theo sự xoay chuyển của Dark Rose, cánh tay đứt gãy trôi nổi đến trước cánh tay cụt, cơ bắp, x·ư·ơ·n·g, thần kinh, mạch máu… nhanh chóng tái sinh. Chỉ một lát sau, cánh tay phải của Tô Hiểu đã hồi phục.
Không chỉ cánh tay hồi phục, ba chiếc x·ư·ơ·n sườn bị gãy cũng bắt đầu liền lại.
Một lát sau, Tô Hiểu có chút mệt mỏi dựa vào ghế lái phụ. Thương thế hoàn toàn hồi phục, cảm giác đau đớn biến mất. Thân thể nhẹ nhõm đến mức hắn chỉ muốn ngủ một giấc.
Đóa Dark Rose giữa không tr·u·ng ngừng xoay chuyển. Các cánh hoa bên trên bắt đầu héo tàn trên diện rộng. Tổng cộng mười hai cánh hoa đã rơi xuống, Dark Rose chỉ còn lại tám cánh. Điều này khiến Tô Hiểu bất ngờ.
Nhưng hắn nhanh chóng đoán ra được nguyên nhân, chữa trị cho cá nhân càng mạnh, tiêu hao càng lớn. Hắn bị trọng thương cộng với gãy chi, thêm vào thực lực của hắn, tiêu hao mười hai cánh hoa cũng coi như bình thường.
Dark Rose trở lại trên cánh tay của Black Mary. Đầu Black Mary đột nhiên gục xuống tay lái, giây sau liền ngủ thiếp đi, nước bọt chảy ròng ròng, nàng đã quá mệt mỏi.
Ngay khi Tô Hiểu chuẩn bị rời khỏi xe, ánh sáng màu tím đậm xuất hiện ở hàng ghế sau. Tô Hiểu quay đầu nhìn lại, Bố Bố Uông đang ngậm một rương bảo vật màu tím đậm, đây chắc chắn là rương của Nobunaga.
"Còn tưởng rằng thứ này bị những Khế Ước Giả kia t·r·ộ·m mất rồi."
Tô Hiểu nhận lấy rương.
"Ở trong xe chờ ta."
Để lại những lời này, Tô Hiểu đã hoàn toàn bình phục thương thế, đi vào trong sơn cốc. Mặc dù thương thế đã hoàn toàn bình phục, nhưng hắn rất mệt mỏi. P·h·áp lực giá trị cũng chỉ còn lại vài điểm, đây là vừa mới hồi phục.
(Chương này hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận