Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 36: Danzo lão ca trong lòng cái bóng diện tích

Chương 36: Diện tích vùng bóng tối trong lòng Danzo lão ca Chương 36: Diện tích vùng bóng tối trong lòng Danzo lão ca
Nơi giáp ranh giữa Thiết quốc và Hỏa quốc.
Thiết quốc thời tiết rét lạnh, nhưng Hỏa quốc lại bốn mùa như xuân, chỉ cách nhau hơn trăm cây số, Tô Hiểu liền từ một cánh đồng tuyết đi vào một vùng thảo nguyên.
Gió nhẹ từ từ thổi qua, mấy con chim sẻ bay qua trên không, không khí buổi sáng ở thảo nguyên thật tươi mát, sương sớm làm ướt ống quần Tô Hiểu.
Bên cạnh đống lửa, từng trận mùi thịt bay ra, mấy khối thịt hươu lớn đang được nướng trên lửa, bề mặt đã vàng ruộm, dầu mỡ theo hương thơm nức mũi trong thịt hươu chảy ra, nhỏ xuống lửa xèo xèo rung động, đây là thịt rừng Bố Bố Uông bắt được.
"Ực."
Tiếng nuốt nước bọt truyền đến.
"Đừng động."
Tô Hiểu liếc nhìn A Mỗ đang ngồi xếp bằng dưới đất, A Mỗ lập tức thẳng người như học sinh tiểu học phạm sai lầm.
Lúc này, Tô Hiểu cầm một cây gậy kim loại trong tay, gõ gõ đập đập vào phần xương cốt trần trụi của A Mỗ, thông qua sự thay đổi rất nhỏ của âm thanh, phán đoán xem những xương cốt này có bị tổn hại hay không.
Rất nhanh, Tô Hiểu lấy ra cưa cắt plasma, bắt đầu cắt những phần xương cốt cháy đen trên người A Mỗ.
Ông...
Vụn xương màu đen cháy khét bắn ra, A Mỗ nghiến chặt hàm răng, đau đến mức trợn ngược mắt, làm sinh vật chiến đấu, nó có hệ thần kinh cảm giác đau rất dày đặc, điều này có thể giúp nó trong khi chiến đấu nhận biết rõ ràng vị trí nào trên cơ thể bị tổn thương, từ đó áp dụng thủ đoạn ứng phó, trong chiến đấu, cảm giác đau là năng lực rất quan trọng, không có cảm giác đau sẽ không tăng cường sức chiến đấu, ngược lại sẽ làm yếu đi sức chiến đấu.
Chừng mười phút sau, những phần xương cốt trần trụi trên người A Mỗ đã lởm chởm, Tô Hiểu lại lấy ra một ống tiêm kim loại, tiêm vào trong cơ thể A Mỗ một loại vật chất tái sinh có hoạt tính cực cao.
Xương cốt ngụy sinh của A Mỗ tái sinh với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau khi xương cốt ngụy sinh của A Mỗ hoàn toàn khôi phục, Tô Hiểu lại bắt đầu kiểm tra cẩn thận.
Xác định xương cốt A Mỗ đã hoàn toàn khôi phục, Tô Hiểu lại lấy ra một ống tiêm kim loại, bên trong ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu đỏ sẫm.
Không thể nghi ngờ, thủ đoạn chữa trị của Tô Hiểu thật thô bạo, 'Trâu thép mãnh ngưu' A Mỗ đã bắt đầu run rẩy.
Bố Bố Uông ở một bên xem mà dựng đứng cả lông, nó khò khè một tiếng nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ: 'May mắn bản Uông không phải luyện kim sinh vật.'
Tô Hiểu tiêm cho A Mỗ ba loại thuốc luyện kim, sau khi tiêm loại thuốc luyện kim thứ ba, A Mỗ trợn ngược mắt, bắt đầu nằm trên mặt đất run rẩy.
Bố Bố Uông đánh giá A Mỗ, lại nhìn về phía Tô Hiểu, dường như hỏi: "Chủ nhân, A Mỗ không lạnh đi, ta cảm giác nó bất cứ lúc nào cũng sẽ chết."
"Không có vấn đề gì, lần đầu chữa trị có phản ứng này rất bình thường, sau này sẽ tốt hơn nhiều."
Nghe được lời Tô Hiểu nói, A Mỗ đang 'nằm thẳng cẳng' nhìn về phía Tô Hiểu, nó hiện tại còn không thể nói chuyện, bất quá đôi mắt trâu kia dường như đang hỏi: "Thật sao, về sau liền sẽ không đau như vậy?"
Trong đôi mắt đáng thương của A Mỗ tràn đầy chờ mong.
"Cảm giác đau sẽ không suy yếu, mấy lần sau ngươi quen là được."
Tô Hiểu ngồi xuống trước đống lửa, bắt đầu lật thịt hươu nướng, thỉnh thoảng dùng dao găm rạch một đường trên thịt hươu.
Bố Bố Uông dường như đã sớm đoán được Tô Hiểu sẽ nói như vậy, vẻ mặt chó kia cười có chút vô lương.
A Mỗ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, thân thể thỉnh thoảng co rúm, ước chừng nửa giờ sau, A Mỗ hô một tiếng ngồi dậy, lúc này thương thế của nó đã khỏi hẳn, phần thân trước đó còn che kín vết bỏng đã mọc ra lông tóc màu nâu nhạt.
"Ò.... Ò... ~ "
A Mỗ ngửa đầu thét dài, rất có phong phạm Bố Bố Uông đứng trên đỉnh núi hú sói.
Cái này tuyệt đối là học theo Bố Bố Uông, ở trong hoàn cảnh tương đối an toàn, Bố Bố Uông chỉ cần nhìn thấy đỉnh núi hoặc đống tuyết cao, nó liền sẽ chạy lên đó, kéo cổ hú một tiếng, dần dà A Mỗ cũng học theo.
"Đừng gào, ăn cơm."
Tiếng thét của A Mỗ khác với Bố Bố Uông, Bố Bố Uông gào có phần văn nghệ, A Mỗ là trực tiếp gào thét, đinh tai nhức óc.
Nghe được từ mấu chốt "ăn cơm", A Mỗ bước nhanh chạy đến trước đống lửa, trước khi A Mỗ xông lên, Tô Hiểu và Bố Bố Uông đều không hẹn mà cùng giật xuống một khối thịt hươu lớn.
Ước chừng hai mươi ba giây sau, trọn vẹn hơn một trăm hai mươi cân thịt hươu biến mất, chỉ còn lại một bộ xương cốt, hai khối thịt hươu còn sót lại trong tay Tô Hiểu và Bố Bố Uông.
Bố Bố Uông nhìn về phía đống xương trước mặt A Mỗ, nó có chút tự ti, A Mỗ gặm còn sạch sẽ hơn cả chó, đồng thời Bố Bố Uông nghĩ, A Mỗ không phải 'động vật thuộc họ trâu' sao? Hẳn là phải ăn cỏ mới đúng, đói bụng thì đi gặm cỏ, khát thì uống sương.
Tô Hiểu cùng Bố Bố Uông chậm rãi ăn thịt hươu, một bên A Mỗ đã ăn hơn một trăm hai mươi cân thịt hươu đang nuốt nước bọt, thỉnh thoảng ở bên cạnh nhổ một cọng cỏ xanh, bỏ vào miệng nhai nuốt, A Mỗ là loài ăn tạp, rơm rạ đều ăn, huống chi là cỏ.
Chỉnh đốn một phen, Tô Hiểu mang theo Bố Bố Uông và A Mỗ hướng nội địa Hỏa quốc xuất phát.
...
Ước chừng hai giờ sau, Tô Hiểu cầm một tấm bản đồ trong tay, ánh mắt vẫn luôn nhìn quanh.
"Không phải là đi nhầm chứ, căn cứ vào tình báo của Zetsu trắng, điểm mai phục của bọn chúng hẳn là ở gần đây."
Ngay lúc Tô Hiểu nghi hoặc, một tiếng nổ vang truyền đến từ phía xa.
"Xem ra không sai."
Tô Hiểu bước nhanh về phía nguồn âm thanh, rất nhanh, hắn đến gần một dòng sông, phóng tầm mắt về phía trước, nơi đó có một cây cầu đá rất rộng.
Một bóng hình màu tím đứng trên cầu đá, bóng hình này cầm cung nỏ trong tay, đang nhắm chuẩn một mục tiêu nào đó.
Trên đầu cầu đá có một cổng vòm cao vút, phía trên cổng vòm là một tượng đá hình thanh đao nằm trong bao, tượng đá này rộng chừng ba mét, dài mười mét, phía dưới cổng vòm có viết một chữ Vị hôn phu thật lớn.
Lúc này, Uchiha Obito đang ngồi trên tượng đá hình thanh đao, ở trên cao quan sát chiến đấu phía dưới.
Tô Hiểu chậm rãi đi về phía Obito, nhảy lên, nhảy lên tượng đá hình thanh đao cao hơn mười mét kia, Bố Bố Uông và A Mỗ theo sát phía sau.
"Hửm?"
Obito đang ngồi trên tượng đá hình thanh đao nghiêng đầu nhìn lại.
"Bên kia của ngươi kết thúc rồi?"
"Kết thúc rồi."
Tô Hiểu ngáp một cái, những trận chiến liên tiếp trước đó làm hắn có vẻ hơi mệt mỏi.
"Thuận lợi vượt quá tưởng tượng của ta, lựa chọn hợp tác với ngươi lúc trước, bây giờ xem ra là quyết định sáng suốt."
Obito thoạt nhìn tâm tình không tệ, Tô Hiểu lúc này chạy đến, cơ bản đại biểu Tô Hiểu đã giải quyết Terumi Mei.
"Ân oán cá nhân mà thôi, tiểu tử kia bồi dưỡng thế nào?"
Tô Hiểu ngồi xuống rìa tượng đá, một chân buông thõng, nhìn về phía hai người đang chiến đấu phía dưới.
"Tiến triển không tệ, Susanoo của hắn đã nhanh chóng đạt tới giai đoạn cuối cùng, không hổ là em trai của Itachi, bất quá đồng lực của hắn tiêu hao nghiêm trọng, không bao lâu nữa sẽ mất đi thị lực, người trẻ tuổi không hiểu được tiết chế."
Obito dường như rất hài lòng với sự trưởng thành của ai đó.
Tô Hiểu nhìn về phía cầu đá phía dưới, hai người đang chiến đấu trên cầu đá là Uchiha Sasuke và Danzo.
Lúc này, Uchiha Sasuke đang mở Susanoo, Susanoo của hắn đã đạt tới hình thái thứ hai, không còn chỉ là một bộ xương cốt, mà đã xuất hiện 'da thịt', trong tay Susanoo còn có thêm một cây cung, có được năng lực công kích từ xa.
Về phần đối thủ của Sasuke là Danzo, hắn dựa vào một cánh tay để chiến đấu, là cánh tay phải của hắn, cánh tay phải của hắn cơ hồ toàn bộ do tế bào Hashirama tạo thành, hơn nữa còn khảm rất nhiều Sharingan, chi chít một mảng lớn, những con mắt đang xoay tròn kia thoạt nhìn dị thường buồn nôn.
Sasuke đã chiến đấu với Danzo một khoảng thời gian, máu tươi chảy ra từ hốc mắt hắn, khóe miệng cũng có máu tươi nhỏ xuống.
Sasuke nghiêng đầu nhìn về phía Tô Hiểu vừa đuổi tới, Tô Hiểu hiện tại thuộc về phe bạn, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng Sasuke cũng không có áp lực gì.
Danzo lão ca thì khác, giờ phút này Danzo lão ca nội tâm có chút sụp đổ, Susanoo của Sasuke và 'Madara Uchiha' đang quan sát ở phía xa cho hắn áp lực rất lớn, hắn vừa phải đối phó Sasuke, vừa phải thời khắc đề phòng Madara Uchiha ở phía xa, đối phương dù sao có năng lực không gian.
Danzo lão ca suy nghĩ, trước hết dùng cánh tay phải thuật để đối phó Sasuke, có thể giết chết là tốt nhất, giết không được cũng phải đoạt lấy cặp mắt kia, đó là một đôi Sharingan có thể sử dụng Susanoo, đối với Sharingan đẳng cấp cao như vậy, Danzo đã thèm muốn từ lâu.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận