Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 81: Lên đường

**Chương 81: Lên đường**
"Chấn động như thế nào?"
"Ừm? Chấn động?"
Sasuke lộ vẻ mặt khó hiểu.
"Năng lượng Thanh Cương Ảnh có mật độ rất cao, hơn nữa ta bây giờ có thể điều khiển năng lượng Thanh Cương Ảnh, ta chuẩn bị làm cho năng lượng Thanh Cương Ảnh chấn động, từ đó tạo ra hiệu quả cắt mạnh mẽ."
Ý tưởng mặc dù không tệ, nhưng thực hiện lại vô cùng khó.
"Rất có triển vọng, ta hiểu rồi, phong thuộc tính chakra có một loại phương pháp khai phá chiều sâu chính là chấn động không khí, từ đó sinh ra lực cắt mạnh mẽ."
Muốn làm liền làm, căn cứ lời Sasuke miêu tả về phương pháp mở rộng phong thuộc tính chakra, Tô Hiểu bắt đầu thử nghiệm.
Trảm Long Thiểm xuất hiện trong tay, Tô Hiểu đem một chút năng lượng Thanh Cương Ảnh bám vào bề mặt Trảm Long Thiểm.
Tập trung tinh thần vào năng lượng Thanh Cương Ảnh trên bề mặt Trảm Long Thiểm, Tô Hiểu bắt đầu thử điều khiển năng lượng phía trên.
"Chấn!"
Năng lượng Thanh Cương Ảnh trên bề mặt Trảm Long Thiểm bắt đầu vặn vẹo, có một vài vị trí năng lượng thậm chí còn phiêu tán ra ngoài.
"Cách" một tiếng, năng lượng Thanh Cương Ảnh tản ra, thí nghiệm thất bại.
Lúc này Sasuke đã mở Sharingan, vẫn luôn giúp Tô Hiểu quan sát.
"Tần suất chấn động không đúng, nhất định phải làm cho mỗi một hạt năng lượng đều duy trì cùng một tần suất."
Trên bề mặt Trảm Long Thiểm, năng lượng Thanh Cương Ảnh có bao nhiêu hạt năng lượng? Đáp án là không biết, rất nhiều, nhiều vô số kể.
Muốn làm cho những hạt năng lượng này chấn động cùng một tần suất, độ khó có thể tưởng tượng được.
Bất quá Tô Hiểu xác nhận một điều, sử dụng chấn động làm cho năng lượng Thanh Cương Ảnh sinh ra tính sắc bén là khả thi, mặc dù độ khó thực hiện rất cao, nhưng một khi thành công, lực sát thương của Trảm Long Thiểm sẽ tăng lên đáng kể.
Thử nghiệm bắt đầu, hết lần này đến lần khác, không ai tự dưng mà trở nên mạnh mẽ, Tô Hiểu có được thực lực ngày hôm nay, là do đã trải qua rất nhiều lần mạng sống như treo trên sợi tóc đổi lấy.
Mười tám giờ trôi qua rất nhanh, thời gian Sasuke triệu hoán đã đến.
"Đáng tiếc ta chỉ là một cái bóng trong gương, không phải là bản tôn."
Sasuke đột nhiên lên tiếng, Tô Hiểu ngây người.
"Ngươi biết rõ mình là ảnh trong gương?"
"Đương nhiên, ta cũng biết rõ, ta là Uchiha • Sasuke do Luân Hồi nhạc viên mô phỏng, giải thích có chút khó, bất quá nếu như ngươi đi vào thế giới của ta, nhớ rõ đi tìm ta, chúng ta có lẽ có thể hợp tác."
Lời Sasuke nói làm Tô Hiểu càng thêm nghi hoặc.
"Vì cái gì?"
"Bởi vì chúng ta đều có chung một mục đích, báo thù!"
Tô Hiểu lắc đầu.
"Mục đích của chúng ta khác nhau, ta không có người huynh trưởng như ngươi."
Sasuke nhíu mày, kẻ thù của hắn chính là ca ca hắn, nhưng hiện tại Sasuke còn chưa biết, chính ca ca hắn đã cho hắn động lực và phương hướng trưởng thành, giúp hắn trở thành một trong ba người mạnh nhất thế giới Hokage.
Mặc dù sau này trong Boruto truyện, Sasuke thảm tao suy yếu, nhưng việc Sasuke từng là một trong ba người mạnh nhất là không thể nghi ngờ.
Theo Tô Hiểu thấy, ba người mạnh nhất thế giới Hokage theo thứ tự là: Uchiha Madara (lục đạo hình thức), Naruto và Sasuke đại hậu kỳ.
Còn về Kaguya, cái kia ngốc manh mỹ thiếu phụ, hoàn toàn không thể xưng là mạnh nhất, nàng giống như một khế ước giả mới vào nghề nắm giữ rất nhiều kỹ năng siêu cường, kỹ năng đủ mạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại quá kém.
Rời khỏi sân huấn luyện, Tô Hiểu trở về gian phòng chuyên dụng.
Trở lại gian phòng chuyên dụng, Tô Hiểu sửng sốt, hắn đứng ở ngoài cửa, đóng cửa lại rồi lại mở ra, hắn hoài nghi mình đi nhầm chỗ.
"Bố Bố!"
Ánh mắt Tô Hiểu nhìn quanh bốn phía, hắn đang tìm kiếm Bố Bố Uông, trong gian phòng chuyên dụng đến cả chỗ đặt chân cũng không có.
Tìm nửa ngày, Tô Hiểu không tìm được Bố Bố Uông, bị động 'Ngươi nhìn không thấy ta' của Bố Bố Uông cũng không phải chỉ là hư danh.
Nhìn sợi bông đầy đất, Tô Hiểu đứng tại gian phòng chuyên dụng đã không còn chỗ đặt chân, hôm nay hắn nhất định phải tìm được Bố Bố Uông.
Lúc này Bố Bố Uông đang ngồi xổm ở trên đèn treo, trong mắt có chút bối rối, nó chơi đùa quá mức hăng say, đến khi hoàn hồn lại, gian phòng chuyên dụng đã thành bộ dạng hiện tại.
Tìm hơn một giờ, Tô Hiểu vẫn như cũ không tìm được Bố Bố Uông, điều này khiến cho trong lòng hắn dâng lên cơn giận.
"Ra đây."
Bố Bố Uông từ trên đèn treo nhảy xuống, tựa hồ biết mình đã làm sai, tiến đến bên cạnh Tô Hiểu làm nũng.
Nhưng thuộc tính mị lực cao tới 433 điểm của Bố Bố Uông lại gặp phải Tô Hiểu, người có ý chí sắt đá (túi tiền trống rỗng).
Trong tay Tô Hiểu đột nhiên nhiều ra một vật, đó là một chiếc dép lê cỡ khoảng 45, đây là chiến lợi phẩm khi mở tinh hồng tạp.
Sau khi trải qua sự kinh hãi của chiếc dép lê cỡ 45, Bố Bố Uông mắt rưng rưng, trong lòng Bố Bố Uông khổ, nhưng Bố Bố Uông không nói.
Tốn tiền trong nhạc viên mua sắm lại đồ dùng trong nhà, Tô Hiểu tiện thể mua cho Bố Bố Uông một chút đồ ăn vặt.
Nhận được đồ ăn vặt, Bố Bố Uông rất vui vẻ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía một cái tạ tay trong phòng!
Tạ tay đã không thể thỏa mãn Bố Bố Uông, cho nên Tô Hiểu đổi sang tạ dùng để cử tạ.
Thời gian sau đó, Tô Hiểu đều ở sân thi đấu trải qua, khi thời gian dừng lại sắp hết, pháp lực của Tô Hiểu đã khôi phục hơn phân nửa, hắn dùng số pháp lực đã khôi phục chế tạo sáu viên luyện kim bom đặc cấp, tạm thời không chế tạo 【 thuốc luyện kim bí dược cấp thấp 】, luyện kim bom cấp cao quan trọng hơn, 【 thuốc luyện kim bí dược cấp thấp 】 có thể chế tạo sau.
【 Liệp sát giả đã đạt tới cực hạn thời gian dừng lại trong Luân Hồi nhạc viên. 】
【 Sắp trở về thế giới hiện thực, mời ghi nhớ điều lệ của Luân Hồi nhạc viên. 】
【 Không thể để lộ bất cứ thứ gì về Luân Hồi nhạc viên dưới mọi hình thức ở thế giới hiện thực, nếu không sẽ bị cảnh cáo, cảnh cáo không có hiệu quả sẽ bị cưỡng ép xử quyết. 】
...
【 Truyền tống bắt đầu, địa điểm: Thế giới hiện thực. 】
Vuốt vuốt sau gáy, Tô Hiểu đã đứng trong biệt thự ở thế giới hiện thực của hắn.
Phương thức hắn tiến vào Luân Hồi nhạc viên không phải là ý thức tiến vào, mà là cả người đều tiến vào Luân Hồi nhạc viên, sau khi hắn tiến vào Luân Hồi nhạc viên thì sẽ mất tích tại thế giới hiện thực, cho nên hắn cố gắng phòng ngừa việc tiếp xúc với quá nhiều người.
Trở về thế giới hiện thực, ánh mắt Tô Hiểu trở nên lạnh lẽo, hắn chuẩn bị thực hiện kế hoạch báo thù, hiện tại hắn đã có thực lực để báo thù.
Nhưng vào lúc này, Tô Hiểu đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại nghĩ không ra không đúng ở chỗ nào.
"Gâu!"
Tiếng chó sủa truyền đến, Tô Hiểu mặt lộ vẻ nghi hoặc, trong biệt thự hắn không nuôi chó, làm sao lại có tiếng chó sủa, hơn nữa tiếng chó sủa này hết sức quen thuộc.
"Chẳng lẽ..."
Tô Hiểu quay đầu, Bố Bố Uông đập vào mắt!
Bố Bố Uông đã không còn là Teigu, mà trở thành sinh vật chân chính, Tô Hiểu trở về thế giới hiện thực, với tư cách là tùy tùng của Tô Hiểu, Bố Bố Uông cũng sẽ trở về thế giới hiện thực.
"Cái này..."
Nhìn Bố Bố Uông đã bắt đầu vui chơi, trong mắt Tô Hiểu hiện lên dị sắc.
Xem xét thuộc tính của Bố Bố Uông, giống như hắn tưởng tượng, năng lực hào quang của Bố Bố Uông vẫn có hiệu lực, sinh mệnh của hắn mỗi giây khôi phục một điểm.
Đây không thể nghi ngờ là một tin vui, tại thế giới hiện thực không có vật phẩm hồi phục, bị thương chỉ có thể đi bệnh viện hoặc tự mình hồi phục.
Nhưng có Bố Bố Uông thì lại khác, Tô Hiểu cho dù chịu trọng thương sắp chết cũng có thể dần dần hồi phục, bất quá vẫn phải xử lý vết thương.
"Rất tốt, cứ như vậy kế hoạch sẽ càng thêm thuận lợi."
Tô Hiểu cầm điện thoại trên bàn trà, do dự một lát rồi bấm một dãy số.
"Xin chào, ta là Ngụy Đông."
"Ta là Tô Hiểu."
Tô Hiểu đang liên hệ với công nhân quét đường, cũng chính là khế ước giả ở thế giới hiện thực làm việc cho chính phủ, hắn muốn xuất ngoại, đối với loại người như hắn, xuất cảnh không phải là việc nhỏ.
Tô Hiểu có thể không giúp quốc gia loại bỏ khế ước giả của nước khác, nhưng hắn không thể lén xuất ngoại, nhất là khi công nhân quét đường đã cho hắn thân phận hợp pháp, nếu như làm vậy, rõ ràng là không biết tốt xấu.
"Ta muốn xuất ngoại."
Đầu dây bên kia, Ngụy Đông sững sờ, thái độ lập tức trở nên nhiệt tình.
"Muốn đi đâu? Ta giúp ngươi an bài chuyến bay nhanh nhất."
Thái độ của Tô Hiểu làm cho Ngụy Đông mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ: 'Xem ra trước đó điều tra không sai, vị này đích thật là công dân tuân thủ luật pháp.'
"Ta muốn đi..."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận