Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 07: Sa hoàng đế

Chương 07: Sa Hoàng Đế Chương 07: Sa Hoàng Đế
Tô Hiểu theo cửa thành tiến vào Sa Đô, rất thuận lợi. Người cầm quyền có thanh danh hiển hách như Caroline, sẽ không lén lút giở trò, có thể ở Sa Đô, nàng ta sẽ không hiển lộ địch ý.
Tô Hiểu đi trên đường phố, mặc dù đã sáu giờ tối, người đi trên đường vẫn không ít, ven đường treo đầy đèn lồng, ánh lửa chiếu ra từ chụp đèn pha lê, khiến cảnh đêm Sa Đô rất đẹp.
Caesar đi theo đội ngũ phía sau, mồ hôi nhễ nhại. Hắn đang vác một hòm gỗ lớn, mỗi bước đi, đôi chân tê dại run lên. Baha trước đó muốn xách giúp số kim tệ này, Caesar từ chối thẳng thừng, nguyên văn lời hắn là, bản thân 'quá yếu', muốn rèn luyện một chút.
"Bạn thân mến của ta, Caesar, Caesar hình như nhìn thấy thiên sứ."
"Này, Caesar, tỉnh lại đi, lão đại, Caesar sùi bọt mép rồi..."
Nửa giờ sau, trong một khách sạn, Caesar nằm trên giường, trên đầu còn đắp khăn lông ướt.
Trước khi đến Sa Đô, Tô Hiểu đã sắp xếp ổn thỏa. Caesar phụ trách kiếm tiền, vốn khởi động là bốn ngàn tám trăm sáu mươi sáu mai kim tệ, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm.
Tô Hiểu mang theo gia huy của tộc Braveskull, thông qua Caesar giới thiệu, tiếp xúc với tầng lớp cao cấp của Sa Đô, chính là Sa Hoàng Đế, vương hậu, đại tế pháp, Caroline và những người khác.
Muốn có được quân quyền ở Sa Đô tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Tế pháp và Caroline là cùng một phe, cũng là phe phái có quyền lực lớn nhất trước mắt.
Sa Hoàng Đế còn rất trẻ, nhưng không có nghĩa là hắn không có quyền lực. Sa Hoàng Đế mới mười bốn tuổi, là tâm phúc của tất cả những người cầm quyền. Cho dù thế nào, không ai có thể rung chuyển vương vị của Sa Hoàng Đế. Dân chúng, thống soái quân đội, cùng với thần linh của Sa Diễm quốc đều đứng về phía Sa Hoàng Đế.
Tình hình của vương hậu không rõ, xinh đẹp lại lương thiện, đây là đánh giá của người ngoài về nàng ta. Sa Hoàng Đế mới mười bốn tuổi đã bị nàng ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Các quan viên nhiều lần liên hợp thỉnh cầu, hy vọng vương hậu có thể tạm rời Sa Đô 3 ~ 4 năm, chờ Sa Hoàng Đế thành niên rồi quay lại. Bọn họ lo lắng cho thể trạng còn non nớt của Sa Hoàng Đế.
"Tình hình cơ bản là như vậy, ta đã gặp Sa Hoàng Đế vài lần, tiểu Sa Vương kia hư đến mức quầng thâm mắt, bất quá đổi lại là ta, ta có lẽ cũng sẽ hư, tư sắc của vương hậu kia... Hắc hắc hắc."
Caesar ốm yếu mở miệng, nụ cười trên mặt dần trở nên hèn mọn.
"Tế pháp và Caroline chuẩn bị dùng vương hậu chơi chết Sa Hoàng Đế?"
"Rất có thể là không phải, ta cảm thấy đại tế pháp và Caroline rất sợ Sa Hoàng Đế gặp chuyện. Đề nghị vương hậu tạm rời Sa Đô chính là do bọn họ đưa ra, nhưng bị Sa Hoàng Đế từ chối."
"Nói như vậy, bọn họ còn không có tư bản động đến Sa Hoàng Đế?"
Tô Hiểu vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ, chụp đèn dưới ánh nến, biến thành hình kim nhọn dựng đứng.
"Đại nhân Kukulin • Byakuya."
Giọng nói trầm thấp truyền đến từ bên ngoài cửa, theo hiệu lệnh của Tô Hiểu, Baha mở cửa phòng.
Bên ngoài cửa một mảnh đen kịt, chỉ có hai con ngươi màu đỏ sẫm. Trong đôi mắt này không có chút thần thái, bình tĩnh như nước đọng.
Nghe được xưng hô này, Tô Hiểu biết là gia huy của tộc Braveskull có tác dụng. Thân phận mà hắn ngụy trang có địa vị ở Sơ Thủy không thấp, nhưng không có thực quyền. Gia huy của tộc Braveskull hẳn là vật phẩm mà những Liệp Sát Giả khác thu được.
Bởi vì thế giới này không thuộc về Luân Hồi nhạc viên, cưỡng chế can thiệp vào thế giới này, tiến hành ngụy trang thân phận tiêu hao tài nguyên tuyệt đối không thấp. Thông qua gia huy của tộc Braveskull ngụy trang thì khác, vật này là môi giới.
"Bệ hạ mời ngài một khắc sau đến cung Rosie hội kiến."
Nam nhân không rõ dung mạo nói xong câu này, liền an tĩnh chờ bên ngoài cửa phòng, khí tức như có như không.
Caesar hô một tiếng rồi ngồi bật dậy, hai mắt gần như phóng ra ánh sáng xanh lục, tình hình tốt hơn so với tưởng tượng.
Cung Rosie là nơi ở của Sa Hoàng Đế, cũng là trung tâm quyền lực nhất Sa Đô. Xung quanh cùng bên trong có bao nhiêu thánh hồn giả trấn giữ thì không rõ, binh lính ít nhất cũng trên tám vạn, đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Cửa bên ngoài, bóng tối dần tan đi, một nam nhân mặc áo dài đỏ cúi đầu đứng. Mặt và tay hắn quấn đầy vải.
Nhìn dáng vẻ người này, cùng với loại khí tức tê liệt này, Tô Hiểu đánh giá, nếu giao thủ, hắn có sáu phần thắng.
Đây tuyệt đối là người bên cạnh Sa Hoàng Đế, thậm chí có thể là loại ảnh tử hộ vệ. Nếu lấy chiến lực của người này so sánh, Tô Hiểu suy đoán, thực lực bán thần không cường đại như trong tưởng tượng.
Binh lính có hôi hồn, khiến thế giới này rất nguy hiểm. Nếu đi ám sát Sa Hoàng Đế, độ khó thế giới nhất định vượt qua hạn mức cao nhất lv 66. Độ khó lv 66, đại biểu cho thực lực cá nhân.
"Mời đi bên này."
Nam nhân áo đỏ đi xuống tầng dưới khách sạn. Caesar vừa muốn đuổi theo, liền bị Tô Hiểu ngăn lại.
"Caesar, lấy chiến lực của người này làm tiêu chuẩn, bán thần sẽ mạnh hơn bao nhiêu?"
Nghe vậy, Caesar sững sờ.
"Mạnh hơn bao nhiêu? Xích Sa chính là bán thần, ngươi sẽ không muốn giao thủ với hắn chứ? Trong số những người có thần hồn, chỉ có sáu vị bán thần, Xích Sa xếp thứ năm."
"Nha."
"Chẳng lẽ ngươi..."
Caesar dường như nghĩ đến điều gì đó, khiến hắn càng thêm tự tin.
Ảnh vệ của vương tên là Xích Sa đi phía trước. Ra khỏi khách sạn nhỏ, Xích Sa không bị người dân nhận ra, có người còn nghi hoặc đánh giá cách ăn mặc của hắn.
"Bên này."
Xích Sa thấp giọng mở miệng. Lúc này trong ống tay áo của hắn đang giấu một thanh đao lưỡi cánh tay. Hắn cảm nhận được huyết khí của Tô Hiểu, cùng với cảm giác sắc bén dường như có thể chặt đứt mọi thứ, điều này khiến Xích Sa bất an trong lòng. Vương là lý do để hắn sống tiếp, cho dù bất kỳ nguyên nhân gì, vương không thể gặp bất trắc.
Trong lúc bất tri bất giác, Xích Sa đang đi phía trước bắt đầu run rẩy, hắn không sợ hãi, mà là đang ức chế cỗ lực lượng cuồng bạo trong cơ thể. Hắn đã nhiều năm không cảm thấy cảm giác nguy cơ, hôm nay, cảm giác nguy cơ xuất hiện, không ngừng xuất hiện ở sau lưng hắn, phảng phất một con máu thú đang nhe răng cười, lộ ra hàm răng nanh.
"Ngươi còn khiêu khích, vùng đất này sẽ bị san thành bình địa."
Tô Hiểu đang cầm thịt thằn lằn có sừng, thưởng thức mỹ vị của Sa Diễm quốc, mở miệng nói.
"Xin lỗi."
Xích Sa đi nhanh hơn, xuyên qua mười mấy con phố, cùng với một cây cầu đá, Tô Hiểu đã đến cửa chính cung Rosie.
Phía trước cửa chính cung Rosie đứng sừng sững một dãy cột đá, những cột đá này cao chừng mười mấy mét, nối liền với nhau. Phía sau những cột đá này, là một tòa kiến trúc hình tròn to lớn, chiếm diện tích bao nhiêu không đoán ra được. Phía trên kiến trúc này có hình tròn, giống như nửa quả cầu đá úp ngược xuống, một thanh thiết chùy lanh lảnh vươn thẳng lên trời.
Dưới sự dẫn đường của Xích Sa, Tô Hiểu vượt qua tầng tầng canh giữ. Khí tức của thánh hồn giả trong bóng tối, càng nhiều đếm không xuể.
Tiến vào cung Rosie, là một đài phun nước nhân tạo, tháp nước cao mười mấy mét chảy xuống dòng nước sạch. Một lão nhân tóc hoa râm, dáng người hơi mập đang ngồi trong đài phun nước. Nhìn thấy Xích Sa đi tới, lão nhân chỉ cười tủm tỉm nhìn.
"Lão già." Caesar đi theo phía sau Tô Hiểu lầu bầu một tiếng, sau đó nói: "Đó là đại tế pháp của Sa Diễm quốc, tên là Uno, lão gia hỏa này hung ác."
"Nha."
Tô Hiểu không nhìn đại tế pháp • Uno, đi theo Xích Sa, Tô Hiểu đi đến cầu thang vòng cung, tiến vào một tẩm sảnh ở tầng sáu cung Rosie.
Tẩm sảnh rất lớn, một mảng lớn vách tường phía trước bị khoét rỗng, chỉ có mấy cây cột đá. Từ đây có thể nhìn ra gần một nửa Sa Đô, rèm cửa rủ xuống, bị gió đêm lay động.
Bên cạnh tẩm sảnh là giường rất thấp, trên giường phủ da thú. Chỉ có trời mới biết là da của siêu phàm sinh vật gì, mới có một mảnh lớn như vậy.
"Mời ngồi."
Xích Sa để lại câu này, rồi lui vào góc tường tối đen, khí tức hoàn toàn biến mất.
Không lâu sau, mấy tên người hầu chạy chậm vào tẩm sảnh. Sau khi chỉnh lý một phen chiếc giường thấp đã rất bằng phẳng, các nàng lui về phía tường.
Két một tiếng, cửa chính tẩm sảnh bị đẩy ra. Dưới sự hộ tống của mười mấy binh lính, một thiếu niên đi tới. Hắn mặc áo trắng rộng thùng thình, khuôn mặt có chút tái nhợt lộ vẻ mệt mỏi. Phía sau thiếu niên này, là một nữ nhân diễm lệ đến cực điểm, Sa Hoàng Đế và vương hậu đến.
Tô Hiểu liếc nhìn vương hậu, quả thực xinh đẹp, nhưng hắn không để ý điểm này. Hắn càng muốn biết, Sa Hoàng Đế hư nhược như vậy, làm thế nào trấn trụ được Ty Chính và nữ nhân Caroline kia.
"Ngươi đến muộn."
Sa Hoàng Đế ngồi trên giường thấp, giọng nói yếu ớt. Hắn nhìn Tô Hiểu một chút, rồi cười cười, thái độ khiến người ta nhìn không thấu. Hắn đưa tay ra hiệu cho tất cả hộ vệ và người hầu lui ra. Vương hậu quỳ chân ở phía sau Sa Hoàng Đế, xoa vai cho hắn.
"Đêm nay mới đến Sa Đô?"
Tô Hiểu tạm thời không rõ ràng mình ngụy trang thân phận gì, nhưng theo thái độ của Sa Hoàng Đế, mình và đối phương rõ ràng đã gặp nhau, hơn nữa có quan hệ cá nhân.
"Đảo mắt đã sáu năm trôi qua."
Sa Hoàng Đế nheo mắt lại, khuôn mặt có chút âm nhu, dường như đang cười, cũng dường như đang đùa cợt.
"Lần trước gặp mặt, ngươi còn đánh ta một quyền. Khi đó ngươi đã cao hơn ta, bây giờ cũng thế, bất quá ngươi có thể đến, thật là... Quá tốt rồi."
Sa Hoàng Đế không còn cười như không cười nữa, sau khi người hầu và hộ vệ lui ra, nụ cười lúc này của hắn xuất phát từ nội tâm. Xem bộ dáng, nếu không phải thể trạng quá hư nhược, hắn đã đứng lên ôm Tô Hiểu một chút.
"Đến Sa Đô, thế mà không trực tiếp tới tìm ta, ngươi là vì ta là Sa Hoàng Đế nên xa cách ta sao? Hay là nói, ngươi cũng vì chuyện kia mà trách tội ta."
Sa Hoàng Đế đứng dậy, hắn cầm lấy một quả cầu nhỏ từ trên giường thấp, hất cằm về phía Tô Hiểu, rồi cười ném quả cầu nhỏ tới.
"Ngươi đưa ta lễ vật, ta vẫn luôn giữ lại, ta đưa ngươi thì sao."
Sa Hoàng Đế nói chuyện, Tô Hiểu đưa tay bắt lấy quả cầu nhỏ, nan đề xuất hiện. Hắn không biết sáu năm trước, hắn và Sa Hoàng Đế đã trao đổi lễ vật gì.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận