Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 39: Bị siết tác?

Chương 39: Bị siết cổ?
Chương 39: Bị siết cổ?
Sấm rền nổ vang, mây đen dày đặc tựa hồ muốn áp xuống, cuồng phong gầm thét, mưa to nghiêng ngả trút xuống, gần như đem biển cả và bầu trời nối liền thành một dải.
Dây thừng cuộn tròn cùng móc bốn chấu bày trên boong tàu, mưa rơi quá lớn, lúc này không thích hợp để câu động vật biển.
Soạt!
Một đợt sóng lớn ập lên boong tàu Ách Vận hào, rửa sạch mùi máu tanh của bạch tuộc phía trên, gặp phải loại sóng lớn này, nếu như Ách Vận hào không phải một chiếc thuyền có sinh mệnh, nó đã bị lật úp, chìm sâu trong lòng biển.
Cánh buồm bị cuồng phong thổi căng lên, thiểm điện xẹt qua, Ách Vận hào rẽ sóng mà đi, bão tố căn bản không thể ngăn cản bước tiến của nó.
Hạt mưa to như hạt đậu rơi trên boong tàu, cả con thuyền tựa hồ khoác lên mình một lớp áo nước, mưa lớn đến nỗi làm cho người ta không nhìn rõ tình hình cách xa hai thước, gần như không thể mở nổi mắt, so sánh với boong tàu ẩm ướt, lạnh lẽo, lúc này trong phòng thuyền trưởng ấm áp, yên tĩnh, chỉ có thể mơ hồ nghe được âm thanh hạt mưa đập vào ván gỗ.
Trong phòng thuyền trưởng, Tô Hiểu ngồi xếp bằng trên giường gỗ, Beni thì co lại thành một đoàn, nằm trên hai chân hắn, đang say giấc nồng.
Kết thúc minh tưởng, Tô Hiểu mở mắt ra, xem xét thông tin của Ách Vận hào.
【 Ách Vận hào 】
Người sở hữu: Tô Hiểu
Quy cách: Thuyền buồm ba cột
Độ hoạt hóa: 31.2%.
Năng lực 1: Cướp bóc thuyền (bị động)...
Năng lực 2: Pháo trọng hủy diệt (chủ động) Sau khi thành công nuốt chửng sinh vật biển siêu phàm, Ách Vận hào sẽ tích trữ năng lượng, pháo chính có thể nhắm vào bất kỳ đơn vị nào trong phạm vi góc 75° phía trước oanh kích, tạo ra sáu ngàn điểm sát thương cơ bản + 2700 điểm sát thương thuộc tính ám (nếu mục tiêu oanh kích là thuyền, sát thương sẽ tăng lên 4.7 lần ~ 6.5 lần).
Nhắc nhở: Pháo trọng hủy diệt (chủ động) cần đạn pháo đặc thù, số lượng đạn pháo còn lại là hai mươi ba phát.
Nhắc nhở: Loại đạn pháo này là công nghệ độc hữu của Ma Hải, thế giới này không cách nào bổ sung.
Năng lượng hiện tại đang chứa: Hai trăm ba mươi phần trăm (có thể bắn ra hai phát pháo trọng hủy diệt).
Năng lực 3: Tiềm hàng dưới nước (chủ động) Năng lực này đang bị phong ấn.
Năng lực 4: Thức tỉnh (chủ động/bị động) Năng lực này đang bị phong ấn.
...
Theo thông tin của Ách Vận hào cho thấy, việc nó trưởng thành đến thuyền bốn cột không quá khó khăn, hoặc có thể nói, Ách Vận hào không phải đang trưởng thành, mà là đang dần dần khôi phục.
Lúc trước khi từ thuyền hai cột trưởng thành đến thuyền năm cột, Ách Vận hào đã nuốt mấy vạn sinh vật biển, quá trình đó mới là trưởng thành, cần tiêu hao một lượng lớn năng lượng sinh vật, sau đó Ách Vận hào rơi vào phong ấn, cũng không bị tổn thương bản nguyên, mà hiện tại, Ách Vận hào đang thông qua việc nuốt chửng sinh vật biển siêu phàm để khôi phục, vì thế trên thông tin mới hiển thị 'Độ hoạt hóa' mà không phải độ trưởng thành.
Mặc dù như vậy, để Ách Vận hào trở lại thuyền năm cột cũng có chút khó, sinh vật biển trên Duy Kinh chi hải ít hơn so với tưởng tượng, hải tặc thực sự quá nhiều.
Hai ngày qua, Tô Hiểu gặp mười sáu băng hải tặc, nhưng với bộ dạng của Ách Vận hào, đại bộ phận hải tặc đều lựa chọn tránh né, số ít đầu sắt như U Linh thuyền tương đối ít.
Lần này mục đích Tô Hiểu đến là 'Vương quốc Fuding', kế hoạch của hắn là, nếu cổ thần ở đó, sẽ thuận lợi 'bái phỏng', nếu như không có, thì bỏ qua.
Việc tiến vào vòng bốn cường giả tranh bá chiến, so với việc tìm kiếm cổ thần càng quan trọng hơn, cơ hội thức tỉnh thanh ảnh vương chỉ có một lần, cổ thần sau này còn có thể gặp được.
Căn cứ vào khoảng cách trên hải đồ, cùng với tốc độ di chuyển cực nhanh của Ách Vận hào, vốn dĩ cần 5 ~ 6 ngày lộ trình, thì khoảng một ngày là đủ, chậm nhất bảy giờ sáng mai, Tô Hiểu có thể đến được đại lục nơi vương quốc Fuding tọa lạc.
Tô Hiểu đem Beni trên đùi nhấc lên, đặt ở đầu giường làm gối, sau đó ngủ thiếp đi, Beni đang say ngủ chịu áp lực rất lớn.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hiểu bị một hồi tiếng hải âu kêu đánh thức, hắn có chút mờ mịt ngồi dậy, cửa chính phòng thuyền trưởng mở ra.
Xoa xoa trán, sau khi tỉnh ngủ, Tô Hiểu mơ màng đi ra khoang thuyền, âm thanh ồn ào của con người truyền vào trong tai.
Ánh mắt hắn vẫn ngắm nhìn xung quanh, khung cảnh bến tàu náo nhiệt đập vào mắt, những cu li mồ hôi nhễ nhại đang khiêng hòm gỗ, những hải tặc với thần sắc ngạo mạn đang ngồi trên thớt gỗ cạnh bến tàu, còn có những thương nhân đang lớn tiếng mặc cả "cầm nhẹ để nhẹ".
Cơn gió biển mang hơi lạnh buổi sớm thổi qua, đôi mắt Tô Hiểu khôi phục thần thái, cảng của 'Vương quốc Fuding' đã đến, đây chính là bến cảng Hải Yêu.
Tô Hiểu vẫn mang theo Bố Bố Uông, Baha, để A Mỗ cùng Beni lại trông thuyền.
Nhảy lên bến tàu, Tô Hiểu chưa đi được mấy bước, một viên chức bến tàu cầm quyển hàng hải pháp điển nặng nề chặn đường.
"Tiên sinh, ngài cần xuất trình thư neo đậu cảng do 'Vương quốc Fuding' cấp, căn cứ vào pháp luật vương quốc, nếu như phát hiện hải tặc..."
Viên chức bến tàu còn chưa nói xong, ngón cái Tô Hiểu khẽ búng, lấy ra một đồng tiền vàng, chuẩn xác rơi vào túi áo của viên chức bến tàu, túi áo này to bất thường, tác dụng của nó không cần nói cũng biết, để thuận tiện cho hải tặc hối lộ.
"Bộp" một tiếng, viên chức bến tàu khép lại hàng hải pháp điển trong tay, phần nặng gia tăng trong túi áo làm hắn nở nụ cười trên mặt.
"Tiên sinh, ta đề nghị ngài đến nhà hàng Lão White ở bến cảng dùng cơm, trà chiều ở con phố sau đó cũng không tệ, chúc ngài có một ngày vui vẻ."
Viên chức bến tàu hơi ngẩng đầu, coi như nhận hối lộ, hắn cũng tận lực giữ gìn vẻ dè dặt và kiêu ngạo của viên chức vương quốc.
Đi trên bến tàu bằng gỗ, Tô Hiểu rất nhanh tìm được một hải tặc bị cụt một cánh tay, ít có đoàn hải tặc nào sẽ tiếp nhận loại hải tặc này, bởi vậy bọn họ phần lớn đều dựa vào việc bán tin tức hoặc vật phẩm cấm để kiếm sống, phía sau loại hải tặc này cơ bản đều có đầu rắn địa phương.
"Bao nhiêu tiền?"
Lời nói của Tô Hiểu làm hải tặc cụt tay ngẩng đầu, hắn không chỉ cụt một cánh tay, mà còn là độc nhãn.
"Ta đã già như vậy, hiếm khi có người dám hứng thú."
Độc nhãn hải tặc nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng vàng, tiền vàng có thể sẽ mất, nhưng răng vàng khảm trong miệng, trước khi c·hết tuyệt đối sẽ không mất, chỉ là khi tiêu xài có chút đau đớn.
""
Tô Hiểu nheo mắt lại.
"Chỉ đùa một chút, nếu như cần 'vật nhỏ' thì đến bến cảng tìm Lão White, nếu cần tin tức, tùy tình huống báo giá."
Độc nhãn hải tặc là kẻ chuyên lừa gạt moi thông tin, thú vị ở chỗ, cách gọi Lão White này, Tô Hiểu đã nghe qua hai lần, viên chức bến tàu và thương nhân hàng cấm • Lão White cấu kết với nhau, có thể tưởng tượng được 'Vương quốc Fuding' hỗn loạn đến mức nào.
"Tin tức về Hoàng Hôn chi thần."
"Không bán."
Độc nhãn hải tặc có thái độ kiên quyết, đồng thời trong đầu ghi nhớ hình dạng của Tô Hiểu.
"Xác định chứ."
"Vừa rồi thì chắc chắn, hiện tại. . . Không chắc chắn lắm."
Độc nhãn hải tặc cúi đầu, dùng ngón tay cái dùng sức cạy lớp da chết trên chân.
"Hoàng Hôn chi thần, nguồn gốc của tuyệt vọng..."
Độc nhãn hải tặc, với tư cách là kẻ lừa đảo moi tin, hắn nói một tràng dài, nhưng lại không hề động chạm đến phương diện tín đồ của cổ thần.
"Chỉ có thế, hai đồng tiền vàng."
"Những tin tức này, không đáng hai đồng tiền vàng."
"A, ngươi cho rằng mua thức ăn sao? Hai đồng tiền vàng, không mặc cả."
Sắc mặt độc nhãn hải tặc lạnh lùng, lập tức có mấy chục ánh mắt xung quanh quăng tới, tất cả đều nhìn về phía Tô Hiểu.
Tô Hiểu cau mày, hắn buông tay, hai đồng tiền vàng rơi trên ván gỗ bến tàu, hắn quay người đi về phía sâu trong bến tàu, rất nhanh liền đặt chân lên đất liền, biến mất trong đám người.
Trong đám người, trên mặt Tô Hiểu lộ ra nụ cười, kế hoạch thành công một phần mười, hắn chưa từng nghĩ đến việc có thể moi được tin tức về cổ thần hoặc vị trí của hắn từ miệng một kẻ lừa đảo tin tức, đó là đang suy nghĩ viển vông.
Sóng biển vỗ nhẹ vào bến tàu, độc nhãn hải tặc nhìn Tô Hiểu biến mất trong đám người, sau đó nhìn hai đồng tiền vàng trong tay.
"Muốn c·hết sao, dám gây sự với những người đó."
Độc nhãn hải tặc hừ lạnh một tiếng, đợi khoảng nửa giờ, hắn ngoắc ngón tay, một đứa bé mặt mày lấm lem nhanh chóng chạy tới, thấp giọng nói với độc nhãn hải tặc điều gì đó.
Độc nhãn hải tặc có vẻ suy tư gật nhẹ đầu, liền đứng lên từ trên tấm ván gỗ bên cạnh mép bến tàu, đi về phía cảng Hải Yêu.
Cảng Hải Yêu rất phồn hoa, nơi đây có mười mấy vạn dân cư sinh sống, vận chuyển từ trước đến nay luôn là một nghề kinh doanh siêu lợi nhuận, đầu mối lớn do 'Vương quốc Fuding' nắm trong tay.
Đường đi có chút lầy lội, độc nhãn hải tặc đi trong đám người, hai bên là những kiến trúc với chiều cao khác nhau, có những căn nhà nhỏ ba tầng hoa mỹ lạ thường, mà có những căn lại chỉ là lều gỗ đơn sơ.
Độc nhãn hải tặc đi quanh quẩn cảng Hải Yêu mười mấy vòng, mới đi vào một con hẻm nhỏ nồng nặc mùi cá tanh, dừng lại trước một cánh cửa sau.
"Cốc... cộc cộc, cốc ~ cốc cốc cốc..."
Sau tiếng gõ cửa rất có nhịp điệu, cánh cửa sắt nặng nề này được mở ra từ bên trong, trong khe cửa một mảnh đen kịt.
"Nói."
Âm thanh không chút cảm xúc truyền ra từ trong bóng tối, nghe thấy âm thanh này, độc nhãn hải tặc có chút khẩn trương, hắn nói rõ ràng rành mạch:
"Có người đang tìm các ngươi, đưa hai đồng tiền vàng, chuyện này không liên quan đến ta, tiền vàng đều thuộc về các ngươi, hắn hẳn là vẫn còn ở bến tàu..."
"Coong!"
Âm thanh lưỡi đao sắc bén vang lên, đầu của độc nhãn hải tặc bay lên, t·h·i t·h·ể không đầu của hắn đổ ập xuống, máu tươi phun tung tóe nhuộm đỏ phía trước cánh cửa sắt.
Cánh cửa sắt lập tức muốn đóng lại, một bàn tay nắm lấy cánh cửa sắt, Tô Hiểu đứng trước cửa sắt, máu tươi theo mũi đao Trảm Long Thiểm nhỏ xuống.
Kế hoạch thành công, hai phần mười.
(Chương này hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận