Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 16: Thần kỳ liệu lý

**Chương 16: Thần kỳ liệu lý**
*(Canh tư, nguyệt phiếu tăng thêm)*
Tô Hiểu khoác áo lên vai, lấy bản đồ ra, xác định phương hướng rồi rời khỏi bãi đất trống.
Hắn muốn đi ăn cơm, không đơn thuần chỉ là ăn, mà còn là đi tìm một người, một cao thủ ẩn mình ở Water Seven. Đương nhiên, cao thủ này là thật hay giả còn phải để hắn tự mình phán đoán.
Nửa giờ sau, Tô Hiểu đi đến phía đông Water Seven, tại một con kênh lớn, một chiếc thuyền nhỏ không lớn lắm đang neo đậu sát bờ.
Chiếc thuyền này không phải dùng để ra khơi, mà là một nhà hàng nhỏ được dựng trên thuyền.
Trong khoang thuyền có một bàn ăn thấp, nhiều nhất có thể ngồi được ba người. Một mặt bàn ăn chính là dụng cụ chế biến thức ăn, nồi niêu xoong chảo bày biện ngay ngắn.
Trên thuyền nhỏ không có khách, ở đầu giường có một lão đầu dáng người gầy gò đang nằm ngủ ngáy o o, nước bọt chảy ròng ròng. Lão đầu thân cao nhiều nhất chỉ có 1m2, tứ chi khẳng khiu, trên mặt đầy nếp nhăn, còn có hai đốm lão nhân, râu tóc bạc trắng, răng thưa thớt chỉ còn lại mấy cái.
Lão đầu ngủ ngon lành, trong tay nắm một vỏ chai rượu, dường như không hề đề phòng. Nhưng không hiểu sao Tô Hiểu lại có chút không dám đến gần.
Lão nhân này tựa như một con sư tử đang dần già đi, tuy đã già nhưng dư uy vẫn còn.
Tô Hiểu đi đến bên thuyền, chỉ ngồi trước bàn ăn, không gọi lão nhân tỉnh giấc.
Đại khái qua mười mấy phút, lão đầu gầy còm dường như có chút khó thở, sặc nước miếng mà tỉnh lại.
Lão đầu mơ mơ màng màng mở mắt, vô thức giơ chai rượu lên định uống, đáng tiếc rượu đã cạn.
"Ừm?" Lão đầu còn ngái ngủ nhìn về phía Tô Hiểu.
"Giữa trưa không tiếp khách, buổi tối hãy đến."
Lão đầu giống như không có hứng thú nấu cơm, nhắm mắt định ngủ tiếp.
"Nghe nói ở đây có một đầu bếp trù nghệ cao siêu, hơn nữa rất thích uống rượu, ta cố ý mang đến một bình rượu ngon làm tiền cơm."
Tô Hiểu lấy ra một bình rượu, trên thân bình rõ ràng viết ba chữ to lấp lánh ánh vàng 'Ngũ Lương Dịch'!
Lão đầu thấy rõ rượu trong tay Tô Hiểu, lắc đầu. Loại rượu này hắn chưa thấy qua, nhưng rượu ngon trên đời coi như hắn chưa uống qua thì cũng đã nghe nói đến.
"Buổi tối hãy đến..."
Lão đầu nói được nửa câu thì dừng lại, Tô Hiểu đã mở nắp bình Ngũ Lương Dịch trong tay, mùi rượu đặc trưng thuần hương phiêu tán ra ngoài.
So với rượu ở thế giới One Piece, phương pháp sản xuất rượu đế càng đặc biệt và tinh tế, cho nên mùi thơm càng thêm thuần hậu, mê người.
"Đây là... Rượu gì?"
Lão đầu nuốt nước miếng, có chút gắng gượng đứng lên, chống gậy run rẩy đi về phía Tô Hiểu.
Nhìn thấy bộ dạng lão đầu, Tô Hiểu có chút xấu hổ, đối phương còn chưa đi được mấy bước, hai chân khẳng khiu khô héo của lão dường như tùy thời có thể gãy xương.
"Cho ta nếm một ngụm, lát nữa sẽ chế biến thức ăn cho ngươi."
Tô Hiểu đưa bình Ngũ Lương Dịch qua, lão đầu run tay nhận lấy, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Rượu đế vào cổ họng, mặt lão đầu lập tức đỏ bừng, mắt trợn to.
"Ực."
Lão đầu nuốt ngụm rượu lớn, đánh một cái ợ dài.
"Rượu mạnh thật."
Thân thể lão đầu có chút lảo đảo, ngụm này của lão ít nhất cũng phải nửa bình rượu đế.
Lão đầu đổ ầm xuống đất, phát ra tiếng lẩm bẩm đều đều, nhưng miệng bình rượu lại thần kỳ hướng lên. Tô Hiểu cạn lời, đây là say ngã rồi.
Hắn không để ý tới lão đầu, ánh mắt nhìn về phía hai tấm ảnh chụp trong khoang thuyền. Hai tấm ảnh chụp này lần lượt là một vùng biển và ảnh chụp chung của hai người.
Trong ảnh chụp chung, một nam nhân tóc xù đang ghìm cổ một thiếu niên tóc vàng. Thiếu niên tóc vàng đang giả bộ giãy dụa, mặt có vết trầy xước, dường như vừa trải qua chiến đấu.
Trong tấm ảnh này, nam nhân tóc xù chính là lão đầu trên thuyền, mà thiếu niên tóc vàng kia tên là Zeff, là một hải tặc.
Red-Leg Zeff từng xông pha Grand Line một năm, sau không biết vì sao rời khỏi Grand Line, toàn thân trở ra, thực lực không rõ, nhưng tuyệt đối không kém.
Trong nguyên tác, Sanji từng tới chiếc thuyền bán đồ ăn này, trong lời nói của lão nhân, Zeff từng là hải tặc cũng chỉ là tiểu quỷ mà thôi.
Theo đánh giá của Tô Hiểu, lão nhân này lúc trẻ thực lực có lẽ không thua kém hải tặc có mức truy nã trăm triệu berry, thậm chí còn mạnh hơn, nguyên nhân là ở tấm ảnh chụp vùng biển kia.
Nếu không đoán sai, vùng biển trong tấm ảnh chính là vùng biển trong mộng của tất cả đầu bếp, 'All blue'!
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Tô Hiểu, nếu đoán trúng, thân phận của lão nhân này tuyệt đối không đơn giản, cho dù có Haki quan sát và Haki vũ trang cũng không phải là không thể.
Chờ đợi khoảng một giờ, lão đầu mơ màng tỉnh lại.
"Người già rồi, tửu lượng cũng kém đi."
Lão đầu lắc lắc đầu, ngoại trừ miệng đầy mùi rượu thì không có gì khác thường, thể chất nhìn như yếu đuối, nhưng thực tế lại không yếu.
Lão đầu run rẩy đi đến trước bếp, tay run run cầm dao phay bắt đầu chế biến thức ăn.
Tô Hiểu không có hứng thú lớn với nấu cơm, chỉ cần làm ra đồ ăn không khó ăn là được, hắn không định nghiên cứu trù nghệ.
Mấy phút sau, một bát mì hải sản nóng hổi được bày ra trước mặt Tô Hiểu.
"Sẽ không uống chùa rượu của ngươi, nếm thử đi."
Lão đầu run rẩy quay đầu thuyền, cầm Ngũ Lương Dịch nhấp một ngụm nhỏ, biểu tình hưởng thụ, loại rượu ngon đến từ địa cầu này rất nhanh đã chinh phục con sâu rượu này.
Tô Hiểu cũng có chút đói, gắp hải sản bỏ vào miệng, ba giây sau hắn ngây người.
Trước đây hắn vẫn cho rằng 'ngon đến nổ tung' là một câu hình dung khoa trương, nhưng phần mì hải sản này thật sự là ngon đến nổ tung, đây là món ăn ngon nhất hắn từng ăn, không có món thứ hai.
"Ha ha ha, trù nghệ của ta không tồi chứ, loại rượu này còn không?"
Tô Hiểu lắc đầu, với lão đầu này không thể vội vàng.
"Đáng tiếc." Lão đầu không nói thêm gì nữa, Tô Hiểu rất nhanh ăn hết mì hải sản, vẫn chưa thỏa mãn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Tiểu quỷ, ngươi đến đây không chỉ vì mỹ thực thôi chứ."
Bước chân Tô Hiểu khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía lão đầu.
"Ta là kiếm sĩ."
Tô Hiểu để lại một câu không đầu không đuôi, quay người định rời khỏi.
Lão đầu liếm liếm môi còn vương chút cay của rượu, cũng có chút chưa thỏa mãn.
"Tiểu quỷ!"
Lão đầu lớn tiếng gọi, Tô Hiểu khó hiểu quay đầu.
"Tu luyện thể thuật phải chú ý thiên về một điểm, hơn nữa không thể nóng vội, ngươi quá gấp, cổ chân bị thương rồi phải không, buổi tối đến chỗ ta, ta làm cho ngươi một phần dược thiện liệu lý."
Tô Hiểu mừng thầm trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.
"Đa tạ chỉ điểm."
Tô Hiểu lấy ra một bình Ngũ Lương Dịch, đặt ở mạn thuyền.
"Không phải vừa nói không có à?" Lão đầu như có điều suy nghĩ nhìn Tô Hiểu.
Lão đầu nhếch miệng cười.
"Loại rượu này rất hiếm, ta là ngẫu nhiên có được, chỉ có mấy bình mà thôi."
Lão đầu không nghi ngờ gì, hắn cũng chưa từng thấy qua loại rượu này.
"Sau này thường xuyên đến."
"Ừm."
Tô Hiểu quay người rời đi, hắn hiện tại đã xác định lão đầu này không đơn giản.
Suốt cả buổi chiều, Tô Hiểu đều luyện tập Soru, có lời khuyên của lão đầu kia, hắn cứ luyện tập hai giờ là phải nghỉ ngơi một hồi.
Đến năm giờ rưỡi chiều, Tô Hiểu theo hẹn đi đến chiếc thuyền bán đồ ăn của lão đầu.
Lão đầu đang chế biến một nồi canh đặc, nhìn thấy Tô Hiểu đến, lão đầu múc ra một bát lớn.
"Nếm thử đi."
Một bát canh lớn được bày ra trước mặt Tô Hiểu, hắn lờ mờ nhìn thấy nấm và mấy loại dược liệu trong canh.
Đoan bát canh lên uống một ngụm, hương vị không tính là quá ngon, có vị đắng, bất quá không có độc.
Mấy ngụm uống cạn bát canh, Tô Hiểu thở phào một hơi, nhưng vào lúc này, thông báo của Luân Hồi nhạc viên lại xuất hiện.
【 Liệp sát giả uống 'Bí chế dược thiện liệu lý', sinh mệnh trị vĩnh cửu +10, thể lực thuộc tính gia tăng một ít. Do không đủ một điểm nên không thể hiện thị ở thông tin cá nhân, vật phẩm này chỉ có tác dụng tăng cường tố chất cơ thể ở lần đầu sử dụng. 】
Một cỗ ấm áp xuất hiện trong dạ dày, Tô Hiểu có cảm giác toàn thân thư thái, cổ chân đau nhức do luyện tập 'Soru' cũng dịu đi một chút.
"Dược thiện liệu lý của ta không tồi chứ, lúc trước ngay cả Golden Lion, Roger bọn họ đều đến tiệm của ta ăn cơm, mục đích chính là dược thiện liệu lý."
Lão đầu dường như đã nhìn thấu mục đích của Tô Hiểu.
"Ta rất thích loại rượu của ngươi, ngươi mỗi tối đến chỗ ta, ta giúp ngươi làm dược thiện liệu lý, hồi báo là một bình rượu loại đó."
Tô Hiểu không để ý bị nhìn xuyên, so với việc giả mù sa mưa lấy lòng, chi bằng lựa chọn đôi bên cùng có lợi. Lúc giữa trưa, thái độ hắn biểu hiện chính là, cho hắn chỗ tốt, hắn cung cấp rượu ngon. Với mị lực 5 điểm, căn bản sẽ không có nhân vật trong cốt truyện nào chủ động giúp hắn. Ưu điểm lớn nhất của Tô Hiểu chính là biết mình biết người.
Lấy ra một bình 'Mao Đài' đưa cho lão đầu. Đến bây giờ hắn vẫn không biết rõ tên của lão đầu, dứt khoát gọi lão nhân này là Dược thiện lão nhân.
Tên và lai lịch của đối phương hắn không hứng thú, chỉ cần biết đối phương đã từng rất mạnh, hơn nữa biết làm dược thiện liệu lý là đủ rồi.
"Nấc ~ Mùi vị không tệ, mặc dù khác với loại rượu giữa trưa, nhưng đều có điểm đặc sắc."
Dược thiện lão nhân nhấp một hớp rượu Mao Đài, rất hài lòng. Tô Hiểu cũng rất hài lòng, mệt nhọc sau một ngày tu luyện của hắn sau khi uống dược thiện liệu lý đã hoàn toàn biến mất.
Còn ba ngày nữa là băng hải tặc Mũ Rơm lên đảo, Tô Hiểu phải nhanh chóng vớt vát chút lợi ích, ít nhất là phải sơ bộ nắm giữ 'Soru', có Dược thiện lão nhân trợ giúp, việc này không quá khó.
PS: (Cầu nguyệt phiếu)
Na Nhất Chỉ Văn Tử nói
Khụ khụ, thương lượng một chút nha, sau này thời gian đổi mới là từ sáu giờ đến tám giờ tối, mỗi ngày bốn chương hơn nữa còn đăng liền một lúc áp lực đích xác có hơi lớn. Kỳ thật tách ra đăng thì sẽ không muộn như vậy, nhưng tách ra thì đọc không đủ phê, ruồi muỗi vậy đó, mọi người biết cảm giác đó mà.
*(Hết chương)*
Bạn cần đăng nhập để bình luận