Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 04: Vương cung

**Chương 04: Vương cung**
Đi trong khu chợ náo nhiệt, ánh mắt Tô Hiểu vẫn luôn nhìn quanh bốn phía, hắn hiện tại cần phải đến vương cung, lão quốc vương đã ám triệu hắn, cái gọi là ám triệu, kỳ thật đã đại biểu cho việc lão quốc vương có việc gấp.
Hiện tại tìm người qua đường hỏi thăm vương cung ở đâu căn bản là không thể, Tô Hiểu thế nhưng là t·h·iết Thủ, đường đường t·h·iết Thủ thế mà không biết vương cung ở đâu, vậy thì thật sự quá hoang đường.
Điều khiến người ta có chút đau đầu chính là, vương cung của vương quốc St. Sodin, rất có thể không phải loại kiến trúc to lớn lại hùng vĩ, chí ít sẽ không giống như vương cung trong thế giới Akame ga Kill, chỉ cần ở trong đế đô là có thể nhìn thấy vương cung ở đâu.
Căn cứ vào tư liệu giới thiệu cặn kẽ về thế giới này, cấu tạo của vương cung trong thế giới này càng giống với một tòa thành bảo, tòa thành bảo có sân đình rộng lớn.
Vương cung chủ yếu có hai tác dụng, một là nơi quốc vương cùng rất nhiều vương hậu ở lại, hai là nơi các vị đại thần quan trọng làm việc trong vương cung.
Do đó có thể thấy được, vương cung chiếm diện tích không lớn, nó chỉ cần có thể thỏa mãn cho mấy chục người ở là được, trong thế giới c·hiến t·ranh lâu dài như thế này, trong tình huống tất cả nhân loại đều toàn tâm toàn ý ch·ố·n·g lại ngoại đ·ị·c·h, vương tộc tám, chín phần mười sẽ không ham hưởng lạc, vì biểu lộ ra thân phận vương tộc mà đi sửa xây vương cung to lớn.
Một con mắt máy móc xuất hiện trong tay Tô Hiểu, đây là sứ đồ chi nhãn, vừa có thể trinh sát thuộc tính của đ·ị·c·h nhân, lại vừa có thể điều tra địa hình trong phạm vi nửa cây số.
t·h·iết Thủ làm tâm phúc của lão quốc vương, nơi ở hẳn là sẽ không cách vương cung quá xa.
Quả nhiên, khi sứ đồ chi nhãn bay lơ lửng ở giữa không trung, ở độ cao 100 mét, liền trinh sát được một tòa đại trang viên không tính là xa hoa, nhưng lại có khí thế bàng bạc.
Tòa trang viên này chiều ngang chí ít phải đến một cây số, trong trang viên không có cảnh sắc xinh đẹp, chỉ bày trí t·r·ê·n trăm pho tượng, trong đó có pho tượng của các đời quốc vương, cũng có một số pho tượng là của những vị đại anh hùng, quan viên đã hy sinh vì vương quốc, vân vân. Vương quốc vô cùng coi trọng những người hi sinh này, còn đem pho tượng của họ bày cùng với pho tượng các đời quốc vương, không thể nghi ngờ, điều này thực sự lôi kéo nhân tâm.
Tô Hiểu thu hồi sứ đồ chi nhãn, mang theo Bố Bố Uông hướng vương cung tiến đến, vương cung cách nơi ở của hắn chưa đến nửa cây số.
Lúc Tô Hiểu đi trên đường phố, những người bình dân ở gần hắn đều vô thức tránh ra xa, vẻ mặt cung kính, đó là loại cung kính đối với người mang lại sợ hãi.
Nhìn thấy phản ứng của những bình dân này, Tô Hiểu cảm thấy t·h·iết Thủ trước đó thực thông minh, rất có thể là đã gây thù hằn khắp nơi.
Nếu như là những quan viên khác, việc gây thù hằn khắp nơi tuyệt đối là gần kề cái c·h·ế·t, t·h·iết Thủ thì lại khác, chức vị này nhất định phải gây thù hằn khắp nơi, đây là cấp cho lão quốc vương một loại tín hiệu, chính là t·h·iết Thủ mặc dù có đặc quyền, nhưng chỉ thân cận với lão quốc vương, những người khác đều là đ·ị·c·h nhân, mà người lão quốc vương tin tưởng nhất, chính là loại người này.
Tô Hiểu t·h·í·c·h hợp tăng nhanh bước chân, dù sao đã nhận được ám triệu, đã diễn kịch thì phải nhập vai vào.
Rất nhanh, Tô Hiểu đến trước sân đình của vương cung, xung quanh sân đình không phải là tường vây, mà là một vòng song sắt, song sắt được trang trí hình một loại sinh vật có thân chó đầu sư t·ử, thân chó đại biểu cho quan viên trong vương quốc, có ý là tr·u·ng thành, còn đầu sư t·ử thì đại biểu cho vương tộc, uy nghiêm, thủ hộ lãnh thổ.
Hơn ngàn danh hộ vệ trực thuộc vương tộc đứng xung quanh đình viện, bọn họ mặc áo giáp màu vàng, tay cầm v·ũ k·hí dài chỉnh tề, thân thể đứng thẳng tắp, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ.
Phía trước cửa vương cung, mấy chục danh hộ vệ trực thuộc trấn giữ ở hai bên cửa chính, bọn họ nhìn về phía trước, tựa hồ như không thấy Tô Hiểu.
Tô Hiểu trực tiếp đi vào trong vương cung.
Soạt.
v·ũ k·hí của hộ vệ trực thuộc phía trước dò xét, v·ũ k·hí v·a c·hạm với áo giáp phát ra tiếng v·a c·hạm chỉnh tề, bọn họ cũng không phải là ngăn cản Tô Hiểu tiến vào vương cung, mà là đại biểu cho việc bọn họ đã nhìn thấy t·h·iết Thủ Tô Hiểu.
Các vị đại thần có địa vị cao mỗi ngày từ 6 đến 9 giờ có thể tự do ra vào vương cung, mà t·h·iết Thủ cùng một số chức vị đặc thù khác có thể ra vào vương cung bất cứ lúc nào trong cả ngày.
Phần phật.
Hộ vệ trực thuộc thu hồi v·ũ k·hí trong tay, Tô Hiểu cất bước đi vào trong vương cung, không có bất kỳ người nào ngăn cản.
Tô Hiểu đi trên một con đường lát đá hoa cương điêu khắc đầy hoa văn, thời gian bây giờ khoảng chừng bảy giờ sáng, thỉnh thoảng lại có quan viên mặc trang phục quý tộc đi ngang qua.
Thái độ của những quan viên này đều phi thường nhất trí, chính là nếu như có thể duy trì khoảng cách mười mét với Tô Hiểu, liền tuyệt đối sẽ không tới gần trong phạm vi mười mét, đó không phải là e ngại, mà là đơn thuần không muốn tiếp cận Tô Hiểu, nếu như là người có mị lực năng khiếu mà nhận được chức vị t·h·iết Thủ, vậy thì nhất định sẽ khóc ngất ở trong nhà vệ sinh.
Tô Hiểu thực thuận lợi tiến vào bên trong vương cung, hoặc là nói là tiến vào bên trong một tòa thành bảo to lớn, nơi này chính là vương cung, vừa là nơi ở, vừa là nơi làm việc.
Vừa đi vào trong thành bảo, Tô Hiểu đã ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, hắn tìm nơi phát ra mùi thơm nhìn lại, mới nhập môn thành bảo có bày mấy chậu uất kim hương lớn.
Thành công tiến vào vương cung, nan đề thứ hai xuất hiện, chính là lão quốc vương ở đâu, may mắn thay lúc này có một lão đầu mặc áo trắng giữ mình, trên áo trắng có khảm nạm đường vân tơ vàng đi tới.
Nhìn thấy lão nhân này, mắt Tô Hiểu sáng lên.
"Herbert ở đâu?"
Tô Hiểu mở miệng.
"Hừ."
Lão đầu mặc áo trắng phát ra một tiếng hừ lạnh, thẳng tắp đi về phía trước.
Nhìn thấy phản ứng của lão nhân này, Tô Hiểu cảm thấy ngoài ý muốn, lão nhân này ngoài ý muốn lại có cốt khí, từ khi hắn tiến vào vương cung, chí ít đã gặp qua mười mấy vị quan viên của vương quốc, mà những vị quan viên đó đều là có thể trốn được bao xa thì trốn bấy nhiêu, mà lão nhân này lại hoàn toàn tương phản, ông ta không những không né tránh, ngược lại còn đi thẳng đến chỗ Tô Hiểu, nhìn bộ dạng kia, tựa hồ như muốn cùng Tô Hiểu 'trong lúc vô tình' gặp thoáng qua.
Thái độ của lão đầu không ra làm sao cả, có điều khiến người ta nghi hoặc chính là, Tô Hiểu cũng không cảm nhận được rõ ràng đ·ị·c·h ý.
Ngay tại lúc lão đầu sắp lướt qua người Tô Hiểu, bả vai của lão đầu khẽ lệch, cố ý đụng vào vai Tô Hiểu.
Rắc một tiếng, Tô Hiểu nghe được phần eo của lão đầu truyền đến một tiếng vang giòn, chân lão đầu khẽ run, suýt nữa thì ngã xuống đất.
"Ngươi sao lại không tránh, bộ x·ư·ơ·n·g già này của ta..."
Lão đầu thấp giọng mở miệng, nhưng môi của ông ta lại gần như bất động.
Không thể nghi ngờ, lão nhân này cùng t·h·iết Thủ có quan hệ tuyệt không phải là đối địch, chỉ là hai người muốn ở trước mặt những quan viên khác tỏ vẻ đối chọi gay gắt.
"Ngoài ý muốn."
Tô Hiểu rất phối hợp thấp giọng lầm bầm một tiếng.
"Eo của ta..."
Lão đầu quay lưng về phía Tô Hiểu tiến lên mấy bước.
"Quốc vương bệ hạ ở trong vương quốc nghị sự sảnh, hừ."
Lão đầu cố ý cất cao giọng, mặc dù trả lời vấn đề của Tô Hiểu, nhưng lại hừ lạnh một tiếng, nhìn tay ông ta run rẩy có thể thấy, eo của ông ta hẳn là đã bị vặn không nhẹ, nghĩ lại cũng đúng, đụng phải Tô Hiểu có lực lượng chân thực là 89 điểm, thể lực chân thực 87 điểm, lão nhân này không ngất đi đã được xem là càng già càng dẻo dai.
Tô Hiểu nhớ lại tư liệu mà Nhạc Viên cung cấp, căn cứ vào miêu tả hình dạng, Tô Hiểu đoán được lão nhân này là ai, quan tài vụ của vương quốc, Rowan Harvey, người nắm giữ quyền lực tài chính, là một trong những tâm phúc của lão quốc vương.
Có người sẽ cho rằng, tâm phúc của lão quốc vương sẽ một lòng đoàn kết, trên thực tế lại không phải như thế, tâm phúc của lão quốc vương tuyệt đối không thể một lòng đoàn kết, bọn họ nhất định phải có chút 'mâu thuẫn nhỏ', như vậy mới là hệ thống quyền lực khỏe mạnh.
Tâm phúc của lão quốc vương đương nhiên sẽ có quyền lợi rất lớn, nếu như những người này mỗi ngày đều chung một mối thù, vậy thì đại biểu quyền lợi của bọn họ có khả năng tập hợp lại, đến lúc đó lão quốc vương tuyệt đối sẽ mất ngủ.
Tâm phúc của lão quốc vương tổng cộng có bốn người, quan tài vụ của vương quốc • Rowan Harvey, linh c·ẩ·u • Heslet (người nắm giữ binh quyền, quân đoàn trưởng của vương quốc) chấp chính quan • Joe Valentin (phụ trách quản lý đại bộ phận quan viên), cuối cùng chính là t·h·iết Thủ.
Tài chính, quân quyền, quản lý quan viên, thủ đoạn cực đoan khi cần thiết, bốn người t·h·iếu một thứ cũng không được, nhưng nếu như bốn người liên hợp lại, vậy thì không xong.
(Chương này xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận