Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 65: Chiến thuật

**Chương 65: Chiến Thuật**
Trong bóng đêm bao phủ, một đội quân quyến tộc với quy mô 1.500 người đã có thể nhờ ánh trăng mà nhìn thấy pháo đài Thái Dương từ xa.
Những binh lính quyến tộc này nằm rạp trên sườn đất, nhìn về phía cứ điểm.
Cứ điểm cao trăm mét sừng sững, một hàng đèn pha được cố định ở đoạn giữa cứ điểm, chiếu sáng một khoảng đất trống lớn phía dưới sáng trưng như ban ngày.
Một khoảng đất trống lớn phía trước cứ điểm đã được vẽ xong sân bóng ném, tổng cộng 24 gã mình trần, mặc quần dài bằng vải dày, đầu lợn đang ở trên sân bóng trong tư thế sẵn sàng, một gã trư nhân lùn đứng ở giữa sân.
Theo trư nhân lùn tung bóng lên, hai đội cầu thủ lao vào nhau, bọn chúng thậm chí không thèm nhìn quả bóng, nắm đấm to như cái bát đập vào mặt đối phương.
Hai bên sân bóng, có không ít chiến sĩ lợn rừng và trư nhân lùn dựng lên vỉ nướng, có đầu bếp trưởng phê chuẩn, từng thùng rượu bia ướp lạnh ngâm trong nước đá tha hồ lấy dùng.
Rất nhiều chiến sĩ lợn rừng một tay cầm thịt xiên, một tay cầm bia, xem thi đấu bóng ném, rất là hài lòng, bọn họ có một điểm chung, trên cổ mỗi người đều đeo bảng tên, mặt chính của bảng tên là tên, tuổi tác... mặt sau là ấn huy mặt trời.
Những chiến sĩ lợn rừng này trông có vẻ hài lòng, nhưng kỳ thật không phải, đây đều là đám độc thân cẩu, có lão bà, ai còn ra ngoài giờ này, đều đang nỗ lực vì sinh sôi đời sau.
Nhìn thấy cảnh tượng trên khoảng đất trống phía trước cứ điểm, đám binh lính quyến tộc đang nằm rạp trên sườn đất phía xa đều có chút ngây người. Trong ấn tượng của họ, trư đầu nhân chất phác, thấp kém, là sinh vật hạ đẳng tiêu chuẩn, bọn họ cảm thấy từ đáy lòng, những chiến sĩ lợn rừng đang thấy lúc này không phải cùng một loài với trư đầu nhân.
Đội quân 1.500 người này là tiên phong, bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, chờ đại quân phía sau đến, sẽ cùng địch quân tiến hành hỗn chiến. Đến lúc đó, 1.500 binh lính tinh nhuệ được chọn lựa tỉ mỉ này sẽ giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm vào bên trong cứ điểm, để cầu khả năng lớn nhất, cướp đoạt kỹ thuật lột xác từ trư đầu nhân sang chiến sĩ lợn rừng.
Quan chỉ huy của đội quân tinh anh này tên là Thiếu tá Feig, người từng được trao tặng huân chương anh hùng. Sau khi chiến tranh kết thúc, hắn sống không như ý, tiền tài hắn không thèm để ý, danh dự đã có, nhưng hắn lại cả ngày say rượu sống qua ngày.
Lúc này, Thiếu tá Feig đang nằm phục sau sườn đất, hai mắt sáng ngời, sinh hoạt thối nát say rượu sống qua ngày làm hắn cảm thấy mình đang bốc mùi. Nhưng hai ngày trước, hắn nhận được mệnh lệnh, bảo hắn dẫn 1.500 binh lính tinh nhuệ đi tập kích hang ổ của địch nhân, hắn cảm thấy mình "tỉnh" lại, những lý do thoái thác như nhiệm vụ này quá nguy hiểm, cần phải cẩn thận... nghe cực kỳ êm tai, hết thảy xung quanh, phảng phất lại khôi phục cảm giác chân thực.
Thiếu tá Feig đảo mắt nhìn phía trước, không biết tại sao, trong lòng hắn bỗng nhiên lo sợ bất an. Suy nghĩ một lát, hắn hỏi phó quan của mình: "Đại quân còn bao lâu nữa đến?"
"Gâu."
"?"
Thiếu tá Feig sững sờ, hắn có chút buồn bực, phó quan của mình sao lại học chó sủa? Không phải lời của phó quan, lần này cũng không mang theo chó săn.
Không đợi Thiếu tá Feig hiểu rõ là chuyện gì, một tiếng nổ vang từ đằng xa truyền đến.
Oanh!
Đá vụn trên núi xa văng ra, một ngọn lửa màu đỏ vàng chợt lóe lên, nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, đây đâu phải là ngọn lửa, mà là một con cự thú thân dài hơn mười mét, chiều cao thân hình khoảng 4.7 mét, trên đầu nó có sừng chữ T rộng gần bốn mét, trên sừng đốt ngọn lửa màu đỏ vàng, là trọng trang xe tăng.
Cùng với trọng trang xe tăng xông ra, phía sau trên núi xuất hiện trên trăm lối ra, cộng thêm cửa chính cứ điểm, từng người chiến sĩ lợn rừng chen chúc mà ra.
Thấy một màn này, Thiếu tá Feig đang ở trên sườn đất cao chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, hắn từng chọc tổ ong vò vẽ khi mười mấy tuổi, suýt chút nữa vì vậy mà mất mạng. Cảnh tượng trước mắt, sao mà giống với việc chọc tổ ong vò vẽ như vậy.
Sóng nhiệt ập đến, Thiếu tá Feig lăn người sang bên, sừng của trọng trang xe tăng gần như sát qua thân thể hắn, đụng vào những binh lính quyến tộc khác phía sau.
Rầm, rầm, rầm...
Tiếng va đập, nghiền ép, tiếng kêu thảm thiết lần lượt truyền đến, cuối cùng một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hết thảy đều yên lặng mấy giây.
Ngọn lửa chiếu sáng bóng tối, đá vụn bị đụng phải tựa như thiên nữ tán hoa, lửa văng khắp nơi, trọng trang xe tăng hất đầu, hất bay một binh lính quyến tộc đang kêu thảm vì bị đụng nát nửa người dưới, treo trên sừng nhọn bên cạnh nó.
"Gào! !"
Trọng trang xe tăng gào thét một tiếng, từng tầng sóng lửa theo sóng âm khuếch tán.
Xung quanh binh lính quyến tộc không hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ mặc dù nghe qua địch quân có loại chiến thú tên là trọng trang xe tăng, nhưng thực tế nhìn thấy và nghe nói có sự khác biệt lớn.
Một thân ảnh nhảy xuống từ trên người trọng trang xe tăng, đây là một chiến sĩ lợn rừng, thân cao khoảng 2m26, trong đám chiến sĩ lợn rừng, đây không tính là cao, so với dáng người tráng kiện của những chiến sĩ lợn rừng khác, hắn gầy hơn một chút, là Cương Nha.
Cương Nha nhảy xuống từ lưng trọng trang xe tăng, nó nhìn quanh đám binh lính quyến tộc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thiếu tá Feig, một giây sau, nó xông đến trước mặt Feig, vung lên chiến chùy chuôi dài 1m4, thô to như thùng nước, mặt bên trên gia trì thái dương lực, làm chiến chùy này hiện ra màu vàng.
Oanh!
Ngọn lửa màu đỏ vàng nổ tung, trong ngọn lửa cực nóng, Thiếu tá Feig một tay ngăn trở chiến chùy đập tới, cánh tay này của hắn có màu nâu xanh, có màu sắc kim loại. Cánh tay này tuy không có việc gì, nhưng mặt bên của Feig đã đầy vết bỏng, tóc đều khét lẹt, nhưng hắn lại nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng ởn.
Mấy chục viên pháo sáng bay lên không, chiếu phía dưới sáng như ban ngày, đại quân của quyến tộc đồng minh, phản ứng không thể dùng từ nhanh chóng để hình dung, phía trước đội tập kích vừa mới bại lộ bị tập kích, phía sau đại quân đã lập tức ứng phó.
Mười mấy vạn binh lính quyến tộc, tổng cộng chia mười mấy tầng phòng tuyến. Sau khi tầng phòng tuyến đầu tiên giao phong với địch nhân, tầng phòng tuyến phía sau sẽ đánh bọc từ hai bên, phía sau nữa cũng như thế, giống như một cái lưới lớn, từng bước bao vây địch nhân vào bên trong, không ngừng xâm chiếm, cho đến khi địch nhân đầu hàng hoặc bị giết sạch.
Ngoài ra, hai cánh trái phải còn có bố trí khác, sau khi khai chiến, còn có quân quyến tộc vòng ra phía sau đại bản doanh của địch quân, dùng cách đánh úp bất ngờ vào các kiến trúc quan trọng của địch nhân, làm cho chỉ huy của địch quân hỗn loạn, nếu có cơ hội, mấy tiểu đội am hiểu chui vào sẽ ám sát thủ lĩnh của địch quân.
Có thể nói, an bài của Chuẩn tướng Leisz, đưa vào thực chiến, không nói bách chiến bách thắng, nhưng ít nhất có thể làm cho quân quyến tộc có ưu thế không nhỏ ngay từ đầu, đương nhiên, điều này còn phải xem địch quân bố trí như thế nào.
Lúc này, trong bộ chỉ huy của quân quyến tộc, Chuẩn tướng Leisz đang ngồi trước sa bàn, hai bên trái phải và phía sau hắn là các tướng lĩnh cấp dưới.
Chuẩn tướng Leisz nhìn hình chiếu trên tường, đây là hình ảnh thực tế chiến trường truyền đến. Thời gian vội vàng, hắn chỉ kịp trải rộng chiến trận qua loa, theo hắn, so sánh với phòng tuyến đã bố trí tốt từ trước, ứng biến lâm trận, cùng với năng lực chỉ huy điều động của các quan quân trên chiến trường mới là mấu chốt quyết định chiến cuộc.
Chuẩn tướng Leisz đọc rất nhiều binh thư của các danh gia quân sự, cộng thêm hắn chinh chiến nửa đời người, mấy tướng lĩnh nổi tiếng của nhân tộc, hắn đối đầu xong không hề sợ hãi, hoặc là nói, đó cũng là lão đối thủ + 'lão bằng hữu', hiểu rõ lẫn nhau.
"Kukulin • Byakuya, ngươi sẽ là đối thủ như thế nào."
Chuẩn tướng Leisz nhấp một hớp rượu mạnh trong bình kim loại, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn hình chiếu trên tường, pháo sáng chiếu sáng bãi sa mạc rộng lớn, binh lính quyến tộc đã bố trí xong phòng tuyến ở trong tư thế sẵn sàng.
Đột nhiên, từng đạo thân ảnh vác vũ khí hạng nặng cán dài từ đằng xa xông tới, Chuẩn tướng Leisz lộ vẻ nghiêm mặt, năm nam quan quân và một nữ quan quân phía sau hắn đều nhìn chằm chằm hình chiếu trên tường.
Sau đó bọn họ nhìn thấy, số lượng không rõ chiến sĩ lợn rừng, xông tới với trận hình hỗn loạn, phóng tầm mắt nhìn lại, đen nghịt một mảng lớn, đơn giản thô bạo đến cực điểm.
"À cái này. . ."
Một quan quân gầy gò, độc nhãn im lặng, so với hắn, Chuẩn tướng Leisz lão luyện hơn nhiều.
Chuẩn tướng Leisz mặt trầm như nước, hắn đã từng tiếp xúc qua Tô Hiểu, Caesar, giờ phút này ý nghĩ của hắn là, người có thủ đoạn như vậy, lại có thể phát triển một thế lực lớn như vậy trong im lặng, lại có thể để thủ hạ chiến sĩ xông vào quân địch một cách hỗn loạn như vậy?
Chuẩn tướng Leisz cảm thấy khó tin, ngược lại hắn nghĩ tới, với trình độ xảo trá của địch nhân, trong này nhất định có trá, nghĩ đến đây, hắn nhìn chằm chằm hình chiếu trên tường.
Làm đại quân chiến sĩ lợn rừng hung hăng đụng vào tầng phòng tuyến thứ nhất của quân quyến tộc, Chuẩn tướng Leisz rốt cuộc xác định, địch quân không có bất kỳ chiến thuật nào, cứ thế hỗn loạn xông lên, đối thủ yếu kém như vậy làm hắn có chút không thích ứng, dù sao hắn cũng là lão tướng chinh chiến.
Nhưng một phút sau, con mắt của Chuẩn tướng Leisz càng trừng càng lớn, tầng phòng tuyến thứ nhất mà hắn bố trí, thế nhưng không ngăn được quân địch xung kích, bị công kích hỗn loạn kia xuyên thủng! Hiện tại quân địch đang xông về tầng phòng tuyến thứ hai.
"À này!"
Quan quân độc nhãn một bên đặt tay lên đầu, hắn cảm thấy, trận chiến này đánh y hệt như nằm mơ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận