Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 09: Râu Trắng thân thể tình trạng

**Chương 09: Tình trạng cơ thể của Râu Trắng**
**Chương 09: Tình trạng cơ thể của Râu Trắng**
"Cụ thể phải trả giá cái gì, còn phải căn cứ vào tình huống của Râu Trắng để phán đoán."
Tô Hiểu không trực tiếp đưa ra yêu cầu, hắn còn không xác định chắc chắn có thể trị liệu được thương thế của Râu Trắng, hai là chuẩn bị đến thuyền của Râu Trắng quan sát một phen trước đã, ít nhất phải để Bố Bố Uông đi xem qua bảo khố của băng hải tặc Râu Trắng, như vậy mới tương đối dễ định giá.
"Cái này..."
Marco nghe ra ý tứ của Tô Hiểu, là muốn đích thân gặp Râu Trắng.
"Chờ một lát."
Marco tiến vào phía sau phòng của t·ửu quán, bấm một con ốc sên truyền tin, nói rõ tình huống với bên kia ốc sên truyền tin.
"Kho lạp lạp lạp nha..."
Tiếng cười rất đặc biệt truyền đến từ trong ốc sên truyền tin, tiếng cười hào sảng.
"Chỉ là chút chuyện nhỏ này, Marco, dẫn hắn đến gặp ta."
"Thế nhưng, lão cha, hắn là..."
"Trên đường trở về cẩn thận người của chính phủ thế giới, Sengoku bên kia hẳn là không có thời gian nhìn chằm chằm các ngươi, nhưng chính phủ thế giới có thể sẽ p·h·ái ra CP."
"Biết, lão cha, trễ nhất là buổi chiều có thể chạy về. Đúng rồi lão cha, dược trước đó..."
Cô lỗ, cô lỗ...
Âm thanh u·ố·n·g ·r·ư·ợ·u truyền đến từ phía đối diện ốc sên truyền tin, Marco cười khổ một tiếng, cúp máy ốc sên truyền tin, trong mắt có chút lo lắng.
Bước ra từ phía sau phòng của t·ửu quán, Marco ra hiệu cho những hải tặc tinh anh kia rời đi trước, đi dò xét tình hình ven biển một chút.
"Kukulin, lão cha của ta muốn gặp ngươi, về phần vị trí cụ thể, hiện tại còn không thể nói cho ngươi biết."
"Có thể."
Tô Hiểu đã sớm đoán được Râu Trắng sẽ không cự tuyệt lần gặp mặt này, bọn họ sắp khai chiến cùng hải quân, riêng việc Tô Hiểu cung cấp v·ũ k·hí, Râu Trắng sẽ không từ chối.
Một đoàn người rời khỏi t·ửu quán, vừa ra cửa, ánh mắt Tô Hiểu liền nhìn về phía bầu trời, một con chim biển không biết thuộc chủng loại gì bay qua không trung.
"Người của CP đến rồi."
"Ừm?"
Marco kinh ngạc nhìn Tô Hiểu, cũng nhìn về phía bầu trời.
"Kia là trái cây năng lực giả, tốc độ truyền tin tức của CP thật nhanh, nhanh như vậy đã tìm đến rồi. Jozu, trước đó không phải nói người của CP còn đang ở trên biển à."
"Sẽ không sai, nhóm người kia đích x·á·c vẫn còn trên biển."
"Một đội khác sao, c·ắ·n thật c·h·ặ·t."
Marco tăng tốc bước chân, Tô Hiểu từ đầu đến cuối trầm mặc không nói, nếu như hắn không đoán sai, CP là tìm đến hắn. Hắn sở dĩ rời khỏi Sabaody nhanh như vậy, chủ yếu là không muốn cùng CP giao thủ dưới mí mắt của chính phủ thế giới.
Trước mắt Marco hiển nhiên là hiểu lầm, mà Tô Hiểu cũng không để ý đến sự hiểu lầm này.
Một đoàn người vội vàng đi đến bờ biển phía bên kia của đ·ả·o, nơi này cỏ hoang mọc um tùm, đá lởm chởm. Một chiếc thuyền buồm ba cột buồm đang dừng s·á·t ở khu vực gần biển, lộ ra thân thuyền mọc đầy rêu và sò hến.
Lên thuyền xong, những hải tặc tinh anh kia hạ cánh buồm xuống, cũng điều chỉnh phương vị, thuyền buồm ba cột buồm từ từ lái vào trong biển, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Không lâu sau, Marco cũng cho người hạ neo thuyền, thuyền dừng lại, mấy tên hải tặc toàn thân ướt sũng, trên người còn mang súng dùng khóa móc bò lên trên thuyền.
"Khụ khụ khụ..."
Một tên hải tặc vừa lên thuyền liền nằm ở trên boong thuyền ho khan kịch l·i·ệ·t, máu từ trong miệng hắn phun ra, tim và cổ họng của hắn đều bị đ·â·m x·u·y·ê·n, hai con d·a·o găm còn cắm ở bên mặt, hẳn phải c·hết không nghi ngờ.
"Kiều, đội trưởng Jozu..."
Tên hải tặc có khăn trùm đầu, bên mặt có ba vết sẹo giơ cánh tay lên.
"Ta đây."
Jozu ngồi xổm trước người tên hải tặc kia, bàn tay to nắm lấy cánh tay của đối phương.
"Ta đem tiền tiết kiệm giấu ở..."
Tên hải tặc trùm khăn im bặt, cũng không ai biết hắn giấu tiền tiết kiệm ở đâu.
"Biết rồi, ta sẽ đem những tài bảo đó đưa đến chỗ tình nhân của ngươi, an tâm đi."
Jozu buông cánh tay của tên hải tặc kia xuống, c·ở·i khăn trùm đầu dính m·á·u tươi của đối phương ra, tẩm dầu đốt lửa rồi thả xuống biển.
Người của băng hải tặc Râu Trắng ngăn chặn người của CP, phe mình bị thương bốn người, c·hết sáu người. Hiển nhiên, nhân viên tình báo của CP cũng không dễ chịu.
Marco dựa vào mạn thuyền, thở dài, người của băng hải tặc Râu Trắng đều chung sống như người nhà, nhưng thân là hải tặc, sinh t·ử là chuyện thường tình.
"Những người của CP kia, là đến tìm ngươi phải không?"
Thuyền hải tặc nương theo gió vượt sóng, Marco dựa vào mạn thuyền trầm giọng mở miệng, nghe được những lời này của hắn, những hải tặc còn lại đều nhìn về phía Tô Hiểu.
Tô Hiểu vỗ vỗ vai A Mỗ, ra hiệu nó đừng ăn thuyền, liền đón lấy ánh mắt của Marco.
"Ta g·iết t·h·i·ê·n long nhân, làm chó săn của t·h·i·ê·n long nhân, bọn họ đương nhiên sẽ c·hết c·ắ·n không thả."
"..."
Marco không nói tiếp, loại sự tình này nếu truy cứu đến cùng, vậy thì không cần đi gặp Râu Trắng nữa, con thuyền này tuyệt đối sẽ chìm xuống biển.
"Ta rất hiếu kỳ, ngươi mạo hiểm g·iết t·h·i·ê·n long nhân là vì cái gì?"
"Vì cái gì?" Tô Hiểu cười cười: "Không có nguyên nhân đặc biệt gì, muốn g·iết thì cứ g·iết. Ta rời khỏi cửa sau của bộ phận nghiên cứu khoa học, chính phủ thế giới p·h·ái người truy s·á·t ta khắp thế giới, ta luôn phải đáp lại một chút."
"Chỉ vì nguyên nhân này?"
"Nguyên nhân này còn chưa đủ?"
"..."
Marco cùng Jozu đều trầm mặc, Izo càng cảnh giác nhìn Tô Hiểu.
Râu Trắng đã đến nửa sau Grand Line, đây cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên, mặc dù tin tức bên ngoài lưu truyền là 'Râu Trắng vẫn còn ở Tân Thế Giới', nhưng đó chỉ là dùng để mê hoặc hải quân cùng các Tứ Hoàng khác.
Hải quân và các Tứ Hoàng khác đều đoán được điểm này, nhưng bọn hắn không dám vọng động, nếu như Râu Trắng thật sự tọa trấn ở địa bàn Tân Thế Giới, trò đùa kia sẽ lớn.
Đi trên biển khoảng chừng ba bốn giờ, Tô Hiểu đến một vùng biển không biết tên, một chiếc thuyền lớn đập vào mắt, nhìn thấy đầu thuyền của chiếc thuyền lớn này, Tô Hiểu dường như thấy được một con cá voi trắng khổng lồ đang mỉm cười.
Đây cũng không phải Moby Dick của Râu Trắng, Moby Dick còn đang ở Tân Thế Giới, dùng cho việc mê hoặc các Tứ Hoàng khác, trừ phi ngày Ace bị t·ử h·ì·n·h gần tới, nếu không Moby Dick sẽ không rời khỏi Tân Thế Giới.
Thuyền trưởng và thuyền ở cùng một chỗ, đây là nh·ậ·n thức thâm căn cố đế của hải tặc về băng hải tặc Râu Trắng. Mà bây giờ Moby Dick đang ở Tân Thế Giới, Râu Trắng lại ở nửa trước Grand Line, không thể không nói, Râu Trắng rút củi dưới đáy nồi rất xinh đẹp, Big Mom và Kaidou đều bị l·ừ·a.
Hai chiếc thuyền cặp mạn vào nhau, đám người Marco leo lên thuyền lớn trước, rất nhanh, trên thuyền buồm ba cột buồm chỉ còn Tô Hiểu, Bố Bố Uông, A Mỗ.
Tô Hiểu cất bước đ·ạ·p lên thuyền lớn, bên cạnh boong thuyền của thuyền lớn, mấy trăm tên hải tặc hoặc đứng hoặc ngồi, bọn họ đồng thời nhìn chằm chằm Tô Hiểu, nếu như khí tức không đủ mạnh, căn bản không dám đ·ạ·p lên con thuyền này.
So sánh với huyết khí ăn mòn của cổ chiến trường, ánh mắt của những hải tặc này chẳng đáng là gì. Mưa bụi mà thôi, Tô Hiểu vẻ mặt bình thường đi đến boong tàu.
Boong tàu được lau chùi bóng loáng như mới, mà ở gần khoang thuyền, trên mấy bậc sàn gỗ, một người đàn ông cao lớn đang ngồi, bộ râu mép của hắn rất đặc thù, như vầng trăng khuyết màu trắng, đây chính là một trong những bá chủ của Tân Thế Giới, Râu Trắng • Edward • Newgate.
Râu Trắng cởi trần, chỉ khoác lên một chiếc áo khoác màu vàng nhạt lót đỏ, cơ bắp trước n·g·ự·c rõ ràng được dán hai miếng điện cực, hai bên cơ thể bày giá đỡ truyền dịch, cánh tay tráng kiện dính mấy miếng băng dán màu trắng, đang truyền dịch. Phía sau hắn còn bày một ít dụng cụ chữa b·ệ·n·h có thể tích không lớn.
Không chỉ có như thế, lỗ mũi của Râu Trắng còn cắm ống thở oxy, thoạt nhìn là hệ hô hấp xảy ra vấn đề.
"Tiểu t·ử, nghe nhi t·ử của ta nói, ngươi có thể trị thương thế của ta?"
Râu Trắng vừa mở miệng vừa nhếch miệng cười, nụ cười vừa hào sảng, vừa rất có lực áp bách.
"Cái này cần phải x·á·c định trạng thái hiện tại của ngươi trước."
Tô Hiểu bỏ qua ánh mắt cảnh giác của mấy trăm tên hải tặc xung quanh, đi đến trước mặt Râu Trắng, năng lượng thanh cương ảnh từ dưới chân hắn lan ra, leo lên đùi phải và cánh tay phải của Râu Trắng, như vậy có thể thuận t·i·ệ·n cho hắn cảm nhận.
Tranh, tranh, keng keng...
Âm thanh rút đ·a·o, âm thanh v·ũ k·hí v·a c·hạm lần lượt truyền đến, Râu Trắng giơ cánh tay lên, mấy trăm tên hải tặc xung quanh mới không xông lên vây c·ô·ng Tô Hiểu.
"Ngươi... Thế mà còn có thể s·ố·n·g được?"
Tô Hiểu rõ ràng có chút kinh ngạc, nghe được hắn nói vậy, Râu Trắng đặt tay lên đùi.
Tô Hiểu chỉ mới cảm nhận sơ bộ, đã p·h·át hiện trên người Râu Trắng có mấy chỗ có vấn đề rất khó giải quyết: phổi suy kiệt (cực kỳ nghiêm trọng), c·ô·ng năng gan t·h·iếu hụt (cực kỳ nghiêm trọng), b·ệ·n·h tim nghiêm trọng (tùy thời có thể trí m·ạ·n·g), cột s·ố·n·g có bộ ph·ậ·n biến hình, tổn h·ạ·i (đã nghiêm trọng áp bách thần kinh, cúi đầu phi thường khó khăn).
Với những vấn đề này của Râu Trắng, nếu đặt lên người khác, tùy t·i·ệ·n một loại đều đủ để trí m·ạ·n·g, thế mà Râu Trắng vẫn còn s·ố·n·g, trong tay còn cầm theo bình rượu...
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận