Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 42: Mấy chục vạn lần bạo lợi

Chương 42: Lợi nhuận gấp mấy chục vạn lần
Chương 42: Lợi nhuận gấp mấy chục vạn lần
Tô Hiểu chạy nhanh trên đường phố, xuyên qua các kiến trúc ở Tử Tịch thành, ngoài tiếng gió, đường phố rất yên tĩnh, màn đêm mờ mịt bao trùm, tất cả kiến trúc đều lấy màu đen xám làm chủ đạo, tựa hồ như bị ăn mòn bởi năng lượng nào đó.
Chạy được khoảng hai, ba trăm mét, Tô Hiểu dừng bước, bởi vì ở góc đường phía trước, có ba bóng hình to lớn đang chậm rãi đi tới, đó là ba tên gác cổng • thụ thực.
Tô Hiểu lúc này đang đứng giữa đường phố, hai bên là những kiến trúc san sát nhau, bên trái là một kiến trúc có hình dáng giáo đường, trên tường có cây thánh giá ngược, mang lại cảm giác mờ ám, cửa sổ bên trong đen kịt một mảnh, tựa hồ có thứ gì đang cuộn trào.
Còn phía bên phải là một căn nhà gỗ nhỏ rách nát, cửa đã hỏng một nửa, cửa sổ được che lại bằng vải đen.
Không cần suy nghĩ nhiều, Tô Hiểu trực tiếp đi về phía nhà gỗ, đẩy cửa lách mình vào bên trong.
Đông, đông, đông...
Tiếng bước chân của thụ thực càng ngày càng gần, Tô Hiểu dựa vào vách tường nhà gỗ, dưới nách kẹp Veroni, người chỉ mặc một chiếc quần nhỏ do vừa mới vội vàng trốn chạy, A Mỗ đứng thẳng dựa vào tường gỗ, Bố Bố Uông thì ở ngoài cửa quan sát tình hình, có thể dung nhập vào môi trường, đúng là có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Tiếng sột soạt truyền đến, là Veroni kéo quần lên, nàng toàn thân có chút mệt mỏi rã rời, mới vừa tiến vào Tử Tịch thành mà đã mạo hiểm kích thích như thế.
Bên trong Tử Tịch thành, cường giả quả thực nhiều như chó. Dựa vào thực lực bản thân, Tô Hiểu đánh giá rằng, hắn đối phó với cư dân bình thường của Tử Tịch thành thì không thành vấn đề, còn đối đầu với thụ thực, hoặc cư dân mạnh hơn một chút, chỉ cần cẩn thận một chút, thì cũng không có vấn đề gì.
Còn đối đầu với những tiểu boss, hoặc đại boss, thì vẫn nên rút lui trước thì tốt hơn, thực sự không tránh khỏi thì chỉ có thể liều mạng một phen.
"Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho khan từ phía trong nhà gỗ truyền đến, Tô Hiểu đặt tay lên chuôi đao.
"Người sống, có rượu không."
Một giọng nói có chút khàn khàn, già nua truyền đến, đó là một lão nhân đang ngồi dựa vào phía trong cùng của nhà gỗ, toàn thân mặc áo vải xám rách rưới, một chân co lại, một chân duỗi thẳng tự nhiên về phía trước.
Tóc lão nhân này thưa thớt, chỉ còn lại vài sợi, làn da trên người không phải màu đen xám, mà là màu vàng khô héo, điểm này khác biệt rất lớn với cư dân Tử Tịch thành, móng tay lâu ngày không được cắt tỉa của lão đầu rất bẩn, một thanh trường đao rách rưới trong bao nghiêng dựa vào vai, trường đao không có hộ thủ.
"Có."
Tô Hiểu lấy ra từ không gian chứa đồ một bình rượu nho có chút lâu năm, ném cho lão đầu kia.
Bình rượu xoay vài vòng trong không trung, sau đó rơi vào tay lão đầu.
"Rời đi đi, nơi này không thuộc về người sống."
Lão đầu khàn giọng nói, nhưng lúc này, bên ngoài nhà gỗ truyền đến tiếng ầm vang, một tiểu nữ hài với làn da xám đen, tròng mắt xám trắng đứng ở ngoài cửa, trên tay nàng ta còn có thể nhìn thấy vết máu.
"Bộp" một tiếng, lão đầu ở phía trong nhà gỗ nắm chặt vỏ đao, động tác đơn giản này làm cho tiểu nữ hài bên ngoài gian phòng lùi lại mấy bước.
"Đi kỳ, thưa dạ cổ ngói y (người sống, không thuộc về nơi này)."
Tiểu nữ hài mở miệng, tóc đen trên đầu nàng ta giống như có sinh mệnh, vặn vẹo.
"Cút."
Lão đầu ngẩng đầu, đó là đôi mắt hồn trọc nhưng lại dị thường sắc bén.
"Gào!"
Tiểu nữ hài bên ngoài cửa gầm nhẹ một tiếng, do dự một chút, liền đi về phía căn phòng nhỏ mà Tô Hiểu đã ở trước đó, khi đi ngang qua đường, tóc đen của nàng ta quấn lấy một tên thụ thực, thụ thực cao tới bảy mét kia chỉ có thể phát ra tiếng gầm rú hoảng sợ, không hề có chút sức phản kháng, bị tiểu nữ hài kéo vào phòng nhỏ, sau đó là âm thanh gặm ăn khiến người ta sợ hãi.
Sau khi tiểu nữ hài đi, lão đầu lại nhắm mắt, hắn giật mở nút gỗ của bình rượu, uống một ngụm lớn.
Hiển nhiên, tiểu cô nương kia là loại cư dân Tử Tịch thành có tính công kích cực mạnh, còn lão nhân này là loại trung lập đối lập, không chỉ không đuổi Tô Hiểu ra khỏi nhà gỗ, ngược lại còn nhắc nhở Tô Hiểu rời khỏi Tử Tịch thành.
"Ngươi là... Thánh tu?"
Tô Hiểu cảm giác được, lão nhân này vẫn còn chút hơi thở của con người, nhưng hơi thở này đã rất nhạt, nếu như đối phương hoàn toàn biến thành cư dân Tử Tịch thành, ít nhất cũng phải ở cấp bậc của tù nhân • Hera.
Còn về tiểu nữ hài kia, đối phương yếu hơn Hera ở trạng thái hoàn toàn rất nhiều, ít nhất Tô Hiểu cảm giác là như thế, bất quá tiểu cô nương kia rất quỷ dị, nghe những lời mà lão thần côn nói trước đó, tiểu cô nương kia hẳn là một tồn tại rất đặc thù, nếu không, lão thần côn nhất định sẽ liên hợp với Tô Hiểu tiêu diệt tiểu cô nương kia.
"Thánh tu... Xem ra các ngươi là người của thế giới này, không phải tới từ bên kia, Foster gia tộc còn ở trên đại lục à."
Lão thánh tu cúi đầu mở miệng, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, một loại rễ cây màu trắng nối liền lưng hắn với tường gỗ, khiến cho cả hai cùng sinh trưởng.
"Foster gia tộc?"
Tô Hiểu nhìn về phía Veroni, Veroni mặt đầy kinh ngạc, nói với giọng rất nhỏ:
"Foster là một cổ gia tộc có từ khoảng năm trăm năm trước, thậm chí là trước cả thời đại của Hắc Chi Vương, đã diệt vong rồi."
Nghe Veroni nói, Tô Hiểu trong lòng đã hiểu được đại khái mọi chuyện.
"Foster vẫn còn, rất phồn vinh."
Tô Hiểu cũng sẽ không nói Foster gia tộc đã diệt vong, vạn nhất chọc giận lão nhân này, hắn có thể sống sót ra ngoài hay không còn chưa chắc.
"Vậy sao, vậy thì tốt, ngươi trả lời ta một vấn đề, ta cũng sẽ trả lời ngươi một vấn đề."
Lão thánh tu tiện tay vứt vỏ chai rượu, hai tay buông thõng tự nhiên.
"Đản Sinh điện phủ ở đâu."
Tô Hiểu cũng không quên nhiệm vụ ẩn, hắn mạo hiểm tiến vào nơi này, cũng không phải là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, mà là để vớt vát lợi ích.
"Đản Sinh điện phủ... Để ta nghĩ xem."
Lão thánh tu trầm mặc khoảng mười mấy giây, mới mở miệng nói: "Ta quên rồi, các ngươi đi đi, đi thẳng về phía kia, có thể rời khỏi Tử Tịch thành, thứ mà ngươi theo đuổi, không có ở đây."
Lão thánh tu chỉ về hướng nam, liền cúi đầu không nói gì thêm, hơi thở con người kia cũng biến mất.
"Vật ở trên cổ của ngươi, dùng gì để đổi được."
Tô Hiểu không quan tâm đến những lời lão thánh tu vừa nói, mà là nhìn về phía một tấm thẻ gỗ có chút cũ kỹ ở trên cổ đối phương.
"Cái này sao, vật siêu phàm cùng loại... Không, những thứ đó đã không còn ý nghĩa, hai bình rượu là được rồi."
Lão thánh tu không ngẩng đầu, hắn giật tấm thẻ gỗ trên cổ, ném cho Tô Hiểu.
Tô Hiểu nhận lấy thẻ gỗ, thông báo của Luân Hồi nhạc viên xuất hiện.
【 Ngươi thu hoạch được Thần Linh Mộc. 】
【 Thần Linh Mộc 】
Nơi sản xuất: Đại lục Hắc Chi Vương Tọa
Phẩm chất: Màu vàng ~ truyền thuyết cấp
Loại hình: Đạo cụ / vật liệu /? ? ?
Hiệu quả sử dụng: Sau khi đeo thẻ gỗ này, mỗi giây tiêu hao mười điểm sinh mệnh, vật lộn cận chiến khi tấn công bổ sung thêm hiệu quả thuộc tính mộc (nảy mầm, tách ra, tăng sinh), kéo dài năm phút đồng hồ sau đó, đạo cụ này sẽ mất đi hoạt tính.
Chấm điểm: 360 ~ 530 điểm
Giới thiệu vắn tắt: Một tấm thẻ gỗ loang lổ vết bẩn, mặt bên trên tựa hồ có ghi chép lại cái gì đó,
Giá bán: Tạm thời chưa có được quyền, không thể bán ra.
...
Tô Hiểu lấy ra từ trong không gian chứa đồ hai bình rượu, đặt xuống đất, bình rượu lăn đến trước mặt lão thánh tu.
"Người thăm dò tĩnh mịch, chắc chắn sẽ bị tĩnh mịch thôn phệ, giống như chúng ta, từng đều là những kẻ người sống ngu xuẩn."
Lão thánh tu nói ra những lời này xong, liền giống như ngủ say không nói gì thêm, nhưng cũng không đuổi Tô Hiểu ra khỏi nhà gỗ nhỏ.
Tô Hiểu quan sát con đường bên ngoài qua khe hở của tấm ván gỗ, lúc này trên đường phố đã không còn một ai, lão thần côn không biết sống c·hết thế nào.
Trải qua thăm dò sơ bộ, Tô Hiểu phát hiện Tử Tịch thành nguy hiểm hơn so với tưởng tượng, cái quỷ quái địa phương này, có thể cần mười mấy danh khế ước giả lục giai cường đại mới có tư cách thăm dò, mà thực lực của hắn hiện tại là ngũ giai trung thượng.
Tuy nguy hiểm, nhưng nơi này thú vị hơn tưởng tượng, không phải là hoàn toàn quỷ dị, loại không nói đạo lý kia, cũng không phải tất cả cư dân thấy người liền g·iết.
Dựa theo những gì Tô Hiểu biết, cư dân ở đây có ba loại, loại thứ nhất là loại như thụ thực, không có trí tuệ cao, chỉ dựa theo lộ tuyến cố định lắc lư trong Tử Tịch thành.
Loại thứ hai là tiểu nữ hài tóc đen dài, tiểu thí hài này rõ ràng là một tiểu boss, nàng ta có ý thức lãnh địa rất mạnh cùng với tính tiến công, thậm chí sẽ đùa giỡn kẻ địch, ví dụ như hành động gõ tủ gỗ trước đó, rõ ràng là đang trêu chọc Tô Hiểu đám người, nhưng không ngờ Tô Hiểu đám người lại quả quyết như thế, lão thần côn chặn hậu, Tô Hiểu dẫn người rút lui không chút do dự.
Còn về loại thứ ba, loại này càng thú vị hơn, chính là loại như lão thánh tu, bọn họ tùy tiện xách ra một người, đều là boss cấp tinh anh, tiểu boss như tiểu nữ hài tóc đen kia chỉ có thể né tránh mũi nhọn của bọn họ.
Bọn họ tuy nguy hiểm, nhưng bọn họ ở trạng thái trung lập, hơn nữa Tô Hiểu có thể tiến hành trao đổi cực kỳ rẻ với bọn họ, thu hoạch được lợi ích gấp mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn lần, dù sao những người này rất có thể không thể rời khỏi Tử Tịch thành, một tấm thẻ gỗ siêu phàm ghi lại bí mật, đối với bọn họ mà nói, thật sự không bằng hai bình rượu, cái nào có thể cho bọn họ trong thời gian ngắn cảm thấy mình vẫn là nhân loại, vẫn còn sống.
Mà ở trong Tử Tịch thành, loại kiến trúc với quy cách không đồng nhất này ít nhất cũng có mấy vạn, thậm chí còn nhiều hơn.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận