Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 77: Ta thời gian không nhiều lắm

Chương 77: Thời gian của ta không nhiều lắm Chương 77: Thời gian của ta không nhiều lắm Tô Hiểu và Arima Kishō tiến vào thông đạo dưới lòng đất, bắt đầu tìm k·i·ế·m ghoul.
Nói cũng kỳ lạ, khi Tô Hiểu không muốn gặp ghoul, thì bọn chúng thường x·u·y·ê·n xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hiện tại lại không nhìn thấy một con nào.
Khổ sở tìm kiếm năm phút, Tô Hiểu ngửi thấy mùi m·á·u tươi nhàn nhạt.
Arima Kishō gật đầu ra hiệu, hai người chầm chậm tiến về phía trước, đến chỗ rẽ, đi không bao xa liền nghe được tiếng g·ặ·m ăn.
"Két kít, két kít ~."
Một con ghoul chí ít phải ba trăm cân, đang ghé vào một cỗ t·hi t·hể ăn ngấu nghiến. Đây là một con ghoul bình thường.
Ba Trăm Cân có thực lực không mạnh, đại khái ở vào cấp B đến cấp A.
"Arima, con này không tệ, nhiều t·h·ị·t."
Arima Kishō gật đầu.
"Nhưng phải tìm một sợi dây thừng thật chắc."
Ba Trăm Cân bị hai người nói chuyện làm cho kinh động, mờ mịt nhìn về phía hai người. Trong tay Ba Trăm Cân đang nắm một cái chân gãy, cái chân đã bị g·ặ·m đến mức máu thịt lẫn lộn, lộ ra cả x·ư·ơ·n·g cốt trắng hếu.
"Màu trắng, t·ử thần."
Ba Trăm Cân thấy rõ Tô Hiểu và Arima Kishō, sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, r·u·n như cầy sấy.
Nếu như Ba Trăm Cân ném cái chân tàn trong tay đi, lau sạch m·á·u trên mặt, nhất định sẽ lộ ra vẻ đáng thương. Đáng tiếc, dáng vẻ bây giờ của Ba Trăm Cân, giống hệt một tên biến thái s·át n·hân cuồng, g·iết người xong còn xâm chiếm t·hi t·hể của người bị h·ạ·i.
Arima Kishō và Tô Hiểu xông lên, hai người đều không sử dụng v·ũ k·hí, vì họ muốn bắt s·ố·n·g.
"Cứu m·ạ·n·g."
Ba Trăm Cân p·h·át ra một tiếng thét chói tai.
Tô Hiểu đạp một chân vào bụng to của Ba Trăm Cân, khiến hắn lăn vài vòng. Arima Kishō tiến lên, đánh mạnh vào gáy của Ba Trăm Cân.
Thân thể Ba Trăm Cân mềm nhũn, rũ xuống. Với sự liên thủ của Tô Hiểu và Arima Kishō, dù không dùng v·ũ k·hí, Ba Trăm Cân cũng không có cơ hội sống sót.
Mồi nhử đã có, hai người nâng Ba Trăm Cân đi về phía tr·u·ng tâm thành.
Sở dĩ phải nhấc, bởi vì tên này không chỉ nặng ba trăm cân, mà còn không biết hắn có thể tỉnh lại lúc nào. Một mình cõng sẽ có rủi ro.
...
Ở tr·u·ng tâm thành phố dưới đất, có một cái giếng đường kính rộng vài chục mét. Cái giếng sâu không thấy đáy, bên trong tối đen như mực, phảng phất thông thẳng xuống lòng đất.
Vách giếng có kết cấu bằng sắt thép, mọc đầy rêu xanh, trơn bóng lại ẩm ướt.
Trên lớp rêu ở vách giếng, có thể thấy rõ những dấu tay và dấu chân chi chít. Lũ nguyên thủy chủng hẳn là đã leo lên từ đây.
Hai bên miệng giếng có hai phiến nắp giếng hình bán nguyệt, nắp giếng rất dày. Nếu khép lại, có thể đậy kín miệng giếng.
Lúc này nắp giếng đang mở rộng. Trên nắp giếng dày hơn mười centimet, có một chỗ thủng, chỗ thủng nham nhở, trên đó còn có thể nhìn thấy cả v·ết m·áu.
Nguyên thủy chủng đã đục thủng một lỗ trên nắp giếng, sau đó xông ra ngoài, đồng thời mở toang nắp giếng.
Theo lý thuyết, nguyên thủy chủng không có trí thông minh như vậy. Tuy nhiên, lần trước khi Tô Hiểu xâm nhập khu 24, hắn đã nhìn thấy một nguyên thủy chủng có dáng vẻ thủ lĩnh, tên kia có trí tuệ, đồng thời có thể chỉ huy đám nguyên thủy chủng còn lại.
Lúc này Tô Hiểu đang ẩn nấp gần miệng giếng. Xung quanh có một số nguyên thủy chủng đang lảng vảng.
"Tên Arima kia chậm quá."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng nổ từ xa vọng lại.
"Oanh!"
Một cột lửa bốc lên ngút trời, kèm theo khói đặc cuồn cuộn.
Đám nguyên thủy chủng trong tr·u·ng tâm thành đồng loạt nhìn về phía điểm p·h·át nổ, gào thét chạy về phía đó.
Mười mấy giây sau, Tô Hiểu hiện thân từ chỗ ẩn nấp, chạy nhanh đến bên miệng giếng.
Hắn thử nâng một phiến nắp giếng lên, ý định đóng nó lại.
"Cùm cụp đát."
Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, sắc mặt Tô Hiểu đỏ bừng.
"Arima Kishō, ta đi muội ngươi, thứ này chí ít phải tám chín trăm cân."
Tô Hiểu dựa vào mười lăm điểm thuộc tính lực lượng, gầm lên một tiếng, nâng nắp giếng lên, dồn toàn lực đẩy.
"Kaka... Ầm ầm."
Một bên nắp giếng hình bán nguyệt được đóng lại, Tô Hiểu đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Liếc nhìn phiến nắp giếng còn lại, Tô Hiểu thầm mắng một tiếng, sớm biết thế hắn đã đi 'câu dẫn' đám nguyên thủy chủng.
"Cùm cụp đát."
Phiến nắp giếng còn lại cũng được Tô Hiểu nâng lên, may mà nắp giếng và miệng giếng có trục quay lớn nối liền, nếu không với sức lực của hắn, có lẽ không thể nâng n·ổi phiến nắp giếng kim loại này.
"Ầm ầm."
Hai bên nắp giếng đã được đóng kín hoàn toàn, lỗ thủng đường kính rộng một mét trên mặt nắp giếng lại càng thêm rõ ràng.
Lau mồ hôi trên trán, Tô Hiểu chạy về chỗ ẩn nấp trước đó, lôi Ba Trăm Cân ra, trong tay hắn còn có một sợi dây thừng.
Trói chặt Ba Trăm Cân lại, Tô Hiểu giống như đang câu cá, đá Ba Trăm Cân vào lỗ thủng trên nắp giếng, rồi buộc một đầu dây thừng vào nắp giếng.
Chưa hết, Tô Hiểu còn c·ở·i ba lô phía sau xuống, chiếc ba lô rất nặng, là do Arima Kishō vừa giao cho hắn.
Hắn lấy ra mấy ống kim loại màu bạc từ trong ba lô. Ống kim loại dài hơn mười centimet, to bằng nắm đấm, một mặt còn có thiết bị hít.
Dính ống kim loại màu bạc vào nắp giếng, nhiệm vụ của Tô Hiểu đã hoàn thành, hắn nhanh chóng rời khỏi nắp giếng, đi lên một điểm cao gần đó.
Đến điểm cao, Tô Hiểu p·h·át hiện Arima Kishō đã sớm đợi hắn ở đó, đây là điểm tập hợp mà hai người đã hẹn trước.
"Ngươi nói nắp giếng kia được chế tạo bằng hợp kim đặc biệt, mỗi phiến chỉ có ba trăm cân, nhưng thứ kia chí ít phải tám trăm cân, thậm chí còn nặng hơn."
Ánh mắt Tô Hiểu sáng quắc nhìn chằm chằm Arima Kishō, điều này làm Arima Kishō có chút kinh ngạc.
"Không phải hơn ba trăm cân sao? Tổng cục cung cấp cho ta tình báo...."
Nói đến đây, Arima Kishō không nói nữa.
Tô Hiểu cũng trầm mặc, hắn lờ mờ đoán được điều gì đó. Có lẽ CCG đã bắt đầu từ bỏ Arima Kishō? Nhưng với một chiến lực mạnh mẽ như vậy, liệu CCG có thật sự để hắn c·hết trong nhiệm vụ lần này?
"Xem ra ngươi ở trong hàng ngũ cấp cao của CCG sống cũng chẳng ra sao. Với tình trạng hiện giờ của ngươi, không thể nâng n·ổi hai phiến nắp giếng kia, thứ đó theo ta ước lượng phải nặng đến tám trăm cân, cấp trên p·h·ái ta tới, có lẽ là một biện p·h·áp bảo hộ, ngươi thất bại, thì ta bên tr·ê·n..."
Arima Kishō khẽ cười một tiếng, không biết vì sao, Tô Hiểu cảm giác cảm xúc của Arima Kishō đã phong phú hơn, không còn giữ vẻ mặt đơ như trước.
"Thời gian của ta không còn nhiều nữa."
Arima Kishō nói một câu không đầu không đuôi, phảng phất như đã chấp nhận chuyện CCG có thể muốn từ bỏ hắn.
"Byakuya, trước đây ngươi đã g·iết một ghoul tên là Kaneki Ken, là một tên độc nhãn, tóc trắng."
"Đúng, lần chiến đấu ở khu 11 với Aogiri Tree."
"Phải không, đợi nhiệm vụ lần này kết thúc, ta có thể nói cho ngươi một bí mật, ngươi giúp ta làm một chuyện, tình huống cụ thể sau này nói."
Hành động, lời nói của Arima Kishō hiện tại, làm cho người ta không khỏi hoài nghi có phải hắn muốn mưu phản CCG hay không.
"Không cần vội cự tuyệt, ta đã sớm p·h·át giác được ngươi và những điều tra viên khác không giống nhau, ngươi cũng không trung thành với CCG, mặc dù không rõ mục đích của ngươi, nhưng chúng ta có thể hợp tác, ta sẽ trả cho ngươi thù lao xứng đáng."
Mắt Tô Hiểu sáng lên, một bí mật kinh người nào đó, có lẽ sắp được hé lộ. Việc càng bí ẩn, thì càng có thể thu được nhiều thế giới chi nguyên, hắn rất hứng thú với bí mật mà Arima Kishō nhắc đến.
"Chờ lên mặt đất rồi nói, bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm."
Tô Hiểu không bị chỗ tốt mê hoặc, có thể tin tưởng Arima Kishō hay không, còn phải chờ kiểm chứng.
Sau vụ nổ vừa rồi, đám nguyên thủy chủng ở tr·u·ng tâm thành đều tụ tập về gần điểm p·h·át nổ. P·h·át hiện điểm p·h·át nổ không có gì, đám nguyên thủy chủng dần dần tản ra.
Tr·u·ng tâm thành đã trở thành lãnh địa của bọn chúng, bọn chúng đang tuần tra lãnh địa của mình.
"Có phải ngươi ra tay quá nặng không? Sao Ba Trăm Cân vẫn chưa tỉnh lại?"
Tô Hiểu có chút bất đắc dĩ nhìn nắp giếng đã đóng kín.
"Hẳn là rất nhanh thôi, mỡ của đối phương quá dày, không dễ nắm bắt lực đạo."
Hai người ghé lên điểm cao gần miệng giếng, chờ Ba Trăm Cân trong giếng tỉnh lại.
Nửa giờ sau, tiếng cầu cứu như có như không vang lên từ trong giếng.
"Có ai không, cứu m·ạ·n·g!"
"Tên điều tra viên khốn kiếp nào nhốt ta ở đây, tối quá, cứu m·ạ·n·g ~~."
Tiếng la hét càng lúc càng lớn, đám nguyên thủy chủng trong tr·u·ng tâm thành nghe thấy tiếng la, lỗ tai đều dựng đứng lên. Âm thanh đột nhiên xuất hiện trong giếng, phảng phất như chạm vào vảy ngược của đám nguyên thủy chủng, chúng chen chúc nhau lại gần.
"Ngươi có x·á·c định đám nguyên thủy chủng kia sẽ không tiến vào cái giếng đó không? Ta cảm giác đám 'dã thú' này đã bị chọc giận hoàn toàn, chúng sẽ xé x·á·c Ba Trăm Cân."
"x·á·c định, nguyên thủy chủng sẽ không tiến vào trong giếng, trước đó ta đã kiểm chứng qua."
Đã Arima Kishō nói vậy, Tô Hiểu không truy vấn nữa.
"Có ai không! ! Cứu m·ạ·n·g! !"
"White Reaper (Tử Thần Trắng), đậu xanh rau má ** ** ** ***."
Sau khi qua cơn hoảng sợ ban đầu, Ba Trăm Cân bắt đầu chửi rủa không ngừng. Đây không nghi ngờ gì là chuyện tốt, hàng trăm hàng ngàn nguyên thủy chủng đã bị dẫn dụ tới.
"Đại ca, ta xin các ngươi, đại ca, g·iết ta đi, ta đau khổ quá."
Ba Trăm Cân bắt đầu cầu xin tha thứ.
Một con nguyên thủy chủng ghé lên nắp giếng, cẩn thận lại gần lỗ thủng, không dám vượt quá giới hạn. Sau khi p·h·át hiện ra Ba Trăm Cân, nó liền gào lên một tiếng.
"Rống."
"Rống. Rống...."
Tiếng gào thét không ngừng vang lên, một đám lớn nguyên thủy chủng lo lắng đi lại trên nắp giếng, muốn g·iết c·hết Ba Trăm Cân, nhưng lại không dám tiến vào trong giếng, phảng phất như đang e ngại thứ gì đó.
Thời cơ đã chín muồi, Tô Hiểu lấy ra một thiết bị cho n·ổ.
Mấy ống kim loại mà hắn gắn lên nắp giếng lúc trước là b·o·m, là b·o·m mà hắn đã mang theo, cho nên thiết bị cho n·ổ nhất định phải cầm ở trong tay.
PS: (Cầu phiếu đề cử, p·h·ế muỗi sắp đột phá, gần đây số lượng phiếu đề cử hơi ít, khiến p·h·ế muỗi có chút lo lắng, hãy cho ta chút động lực đi.) (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận