Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 109: Ngũ giai mạo hiểm đoàn

**Chương 109: Mạo Hiểm Đoàn Ngũ Giai**
"Các loại v·ũ k·hí khác không được sao?"
"Không được."
"Móa, ngươi đây là làm khó người khác à."
"..."
Tô Hiểu làm bộ cầm lấy máy tính bảng.
"Này này này, huynh đệ, ta dù tốt dù x·ấ·u cũng là người mua, thái độ của ngươi quá tùy tiện rồi, khách hàng là thượng đế, ngươi đối với thượng đế lão nhân gia..."
Bốn Cái Tay bắt đầu lải nhải không ngừng, Tô Hiểu mới vừa chịu đựng mấy chục danh khế ước giả ong ong vây công, giờ lại gặp phải tên lắm mồm này, hắn thực sự có chút nhức đầu.
Tô Hiểu tiếp tục chìm đắm trong trò chơi, thái độ rất rõ ràng, thích mua thì mua, không mua thì xéo qua một bên cho mát mẻ.
Bốn Cái Tay đích xác đi sang chỗ khác hóng mát, y hóng mát rất nhanh, mát mẻ gần tới ba giờ.
Sau quầy hàng chỉ còn lại Tô Hiểu, Bố Bố Uông đã chuồn đi từ hai giờ trước, không biết đi đâu chơi, trong Luân Hồi Nhạc Viên, tất cả những nơi ăn chơi sa đọa, nó đều rất quen thuộc, kiêm luôn cái chức cố vấn mỹ thực cũng không thành vấn đề.
Ba giờ sau, huynh đệ Bốn Cái Tay trở về, sắc mặt của y có chút xanh xám, xem ra là bị bọn gian thương lừa không ít.
"Ta tin tà ma của ngươi mất thôi, đám tôn t·ử của Hắc Phàm thương hội, còn có K3 thương hội, ta hận thương nhân."
Bốn Cái Tay ngồi xổm trước gian hàng, thấy Lam Triệt trường đ·a·o vẫn bày ở trên quầy, y thở phào một hơi, cho Tô Hiểu xem thuộc tính của năm thanh trường đ·a·o.
【 Vô Danh Binh Sĩ Chi Nhận, phẩm chất: Vàng nhạt, điểm đánh giá: 286 điểm. 】
【 Grist Di Vật, phẩm chất: Vàng nhạt, điểm đánh giá: 296 điểm. 】
【 Xích Viêm Liệt Hỏa, phẩm chất: Vàng nhạt, điểm đánh giá: 288 điểm. 】
【 Sương Mù Hồn, phẩm chất: Vàng nhạt, điểm đánh giá: 301 điểm. 】
【 Báo Thù Thiên Sứ Chi Ủng, phẩm chất: Vàng nhạt, điểm đánh giá: 292 điểm. 】
...
Năm thanh đao loại v·ũ k·hí màu vàng nhạt bày trước mặt Tô Hiểu, đều là trường đ·a·o, trong đó có một số thanh đao thuộc tính rất tốt, đừng nói nhị giai khế ước giả, cho dù là tam giai sơ kỳ khế ước giả, cũng có thể dùng làm chủ v·ũ k·hí.
Sau khi năng lực Chí Tôn Phong Nhận được tăng lên một cấp, những v·ũ k·hí loại như d·a·o găm, trường k·i·ế·m Trảm Long Thiểm cũng có thể thôn phệ, nhưng thôn phệ v·ũ k·hí loại trường đ·a·o vẫn thu được nhiều phong nhận giá trị nhất.
"Thành giao."
"Thành... Giao."
Bốn Cái Tay có chút nghiến răng nghiến lợi, y vừa bị bọn gian thương cho một vố đau, nhưng vì Chakra Truyền Kim Loại, tất cả đều đáng giá, y dự định dùng Chakra Truyền Kim Loại chế tạo một thanh v·ũ k·hí phẩm chất kim sắc, theo trọng lượng của Lam Triệt, sau khi chế tạo xong chủ v·ũ k·hí, còn có thể chế tạo một v·ũ k·hí phụ.
Năm thanh v·ũ k·hí màu vàng nhạt vào tay, ngoài năm thanh v·ũ k·hí màu vàng nhạt này, sau khi Tô Hiểu tấn thăng tam giai, y đã mua được một thanh đoản k·i·ế·m màu vàng nhạt rất rẻ trên thị trường giao dịch, là thanh đoản k·i·ế·m kỳ lạ tên là 【 Sâm Thụ 】, vẫn luôn bị y ném ở trong không gian chứa đồ.
Sáu thanh v·ũ k·hí màu vàng nhạt đủ để Trảm Long Thiểm tấn thăng đến phẩm chất màu vàng, ngay khi Tô Hiểu chuẩn bị rời khỏi thị trường giao dịch, trở về phòng chuyên dụng để nâng cao phẩm chất Trảm Long Thiểm, một bộ 'khô lâu' đi tới trước gian hàng.
Sở dĩ nói tên khế ước giả này là khô lâu, là bởi vì dáng người hắn thực sự quá gầy gò, giống như một bộ khô lâu di động được bao bọc bởi một lớp da.
"Quyển trục này... Ta trả... 9 vạn... Nhạc Viên tệ."
Khô Lâu nói chuyện lúc ngừng lúc nghỉ rất có tiết tấu, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác không thoải mái, đa số mọi người khi bàn bạc với Khô Lâu này đều sẽ cảm thấy chán ghét.
"Mười vạn."
Tô Hiểu biết quyển trục Thủy độn này không dễ bán, do đó chủ động ép giá.
"Ta... Chỉ còn... 9 vạn, ngươi... Rất mạnh, hẳn là... Sẽ không... Tính toán... Những thứ này."
Thái độ của Khô Lâu rất thành khẩn, mặc dù hắn có dung mạo quỷ quái, nhưng hắn là người bình thường không phổ biến lắm trong Luân Hồi Nhạc Viên.
"Được."
"Đa... Tạ."
Khô Lâu cười cười, nụ cười rất kinh dị, nhưng rất thành khẩn.
Tô Hiểu tháo 【 Truyền Thuyết Chi Huân 】 xuống khỏi quầy hàng, đứng dậy đi ra khỏi thị trường giao dịch, vừa đi dạo ven đường, y vừa dọn dẹp thư rác trong Luân Hồi lạc ấn.
Đây là nhược điểm lớn nhất của việc bày sạp bán hàng, nếu như vật phẩm trên quầy hàng rất được ưa chuộng, khế ước giả bên ngoài không chen vào được, bọn họ sẽ thử gửi thư cho Tô Hiểu.
Bày sạp bán hàng ba giờ, nhận được 105 lá thư, số lượng không thể bảo là không nhiều.
Ngay khi Tô Hiểu dọn dẹp thư, một lá thư có hình dáng đặc thù lọt vào tầm mắt y, phong thư này có màu vàng, hơn nữa còn nhấp nháy.
Điều này khiến Tô Hiểu cảm thấy ngoài ý muốn, sau khi mở thư ra thì phát hiện, trong phong thư này có thêm 10 điểm Nhạc Viên tệ, trách sao lại đặc thù như thế.
Y không nhận 10 điểm Nhạc Viên tệ này ngay, mà xem xét nội dung thư trước.
'Xin chào, ta là phó đoàn trưởng của mạo hiểm đoàn Gotoh, hai cái Truyền Thuyết Chi Huân kia có thể bán không? Nếu không có mục đích bán ra, xin thứ lỗi cho kẻ hèn này quấy rầy, 10 Nhạc Viên tệ coi như kẻ hèn này mời một ly đồ uống lạnh.'
Phong thư này rất khách khí, Tô Hiểu do dự một chút, lựa chọn trả lời thư.
'Tạm thời chưa có mục đích bán, nhưng có thể suy xét đổi vật lấy vật.'
Đối với hai cái Truyền Thuyết Chi Huân này, Tô Hiểu kỳ thực cũng không biết nên xử lý như thế nào, dùng nó chế tạo trang bị ư? Trong thời gian ngắn là không thể, chế tạo một trang bị cấp truyền thuyết, ít nhất cần 15 mai Truyền Thuyết Chi Huân, hơn nữa còn cần tài liệu khác, phí tổn cực kỳ cao.
Giá cả chế tạo một trang bị cấp truyền thuyết, tương đương với 1.5 lần giá mua trang bị cấp truyền thuyết thành phẩm, chế tạo trang bị có thể chỉ định loại hình, quy cách v.v, có thể thỏa mãn phần lớn yêu cầu của người sử dụng, không phải loại mua thành phẩm chỉ dựa vào may mắn mà có thể so sánh được, dù thuộc tính của cả hai không chênh lệch nhau nhiều, nhưng mức độ phù hợp lại không thể so sánh.
Chế tạo một trang bị cấp truyền thuyết còn quá xa vời với Tô Hiểu, hoặc là nói, y căn bản không có cơ hội chế tạo, những chức nghiệp giả có thể chế tạo trang bị cấp truyền thuyết, đều là những nhân vật lớn của mỗi mạo hiểm đoàn tứ giai trở lên.
Những chức nghiệp giả cấp bậc này, Tô Hiểu căn bản không gặp được, đây cũng xem như yếu thế của người một mình hành động.
Tô Hiểu vừa gửi thư đi không mấy giây, đối phương lập tức trả lời.
'Yêu cầu gì? Cứ việc nói, mạo hiểm đoàn Gotoh của chúng ta tuy nhân số không nhiều, nhưng ở ngũ giai cũng coi như có chút danh tiếng, chỉ cần yêu cầu không quá phận, chúng ta sẽ nghĩ cách thỏa mãn.'
Tên phó đoàn trưởng có tướng mạo không rõ, tuổi tác không rõ, giới tính không rõ này, lại là một danh khế ước giả ngũ giai.
Đối phương rất khách khí, hoặc là nói, đạt đến trình độ đó thì không cần phải h·ù d·ọa, đa số khế ước giả cuồng ngạo, đều là nhất giai khế ước giả, còn đối với khế ước giả cao giai, bọn họ có thể tươi cười làm ra những chuyện khiến người ta sởn tóc gáy, bọn họ đã xông pha ở Luân Hồi Nhạc Viên quá lâu rồi.
Tô Hiểu không vì đối phương là ngũ giai mà chột dạ, nguyên nhân rất đơn giản, đối phương cho dù là cấp 8, cũng không có quan hệ trực tiếp đến y.
'Súng bắn tỉa uy lực lớn.'
Tô Hiểu đã chuẩn bị đổi một khẩu súng bắn tỉa ở thế giới Hokage, Spider Queen ám sát Senju Hashirama quá mức bất lực, nhưng do thiếu hụt tài chính trong thời gian gần đây, nên y chưa suy xét đến phương diện này.
Đối phương là mạo hiểm đoàn ngũ giai, trang bị cao cấp chắc chắn không ít.
'Có thể gặp mặt ở khu giao dịch không? Về súng bắn tỉa uy lực lớn thì không thành vấn đề, trong đoàn chúng ta có người mới triển vọng đang chuẩn bị giới súng bắn tỉa...'
Đối phương trả lời vẫn nhanh như vậy, hơn nữa còn hẹn xong địa điểm gặp mặt.
Tô Hiểu không biết địa điểm gặp mặt ở đâu, cho nên y liên lạc với Bố Bố Uông, sau mười phút, y đi vào một con đường thương nghiệp phồn hoa.
Trên đường thương nghiệp người người nhốn nháo, ven đường mở đủ các loại cửa hàng, ăn chơi sa đọa đủ cả, thậm chí còn có một vài cửa hàng bán trang bị hoặc t·h·u·ố·c men.
Trang bị ở đây bán rất đầy đủ, nhưng giá cao ngất ngưởng, do đó Tô Hiểu không hay lui tới nơi này, những cửa hàng này còn "chặt c·h·ém" hơn cả thương hội.
Bố Bố Uông bước đi nhẹ nhàng, cái đuôi lắc qua lắc lại, ra vẻ ta đây rất quen thuộc nơi này.
Rất nhanh, Bố Bố Uông dẫn Tô Hiểu đi vào một tiệm nước giải khát, trước khi Tô Hiểu đi vào đây, còn tưởng rằng đây là một trung tâm thương mại, thực sự quá sang trọng.
Tô Hiểu vừa vào cửa, một nữ chức nghiệp giả vội vàng tiến lên đón, cúi người đồng thời nói một câu hoan nghênh quang lâm.
Tô Hiểu nhìn cách bài trí xung quanh, cùng với trang phục của nữ chức nghiệp giả này, còn có thái độ nhiệt tình của nàng, cũng đoán được đồ uống ở đây nhất định rất đắt.
Dưới sự hướng dẫn của nữ chức nghiệp giả, Tô Hiểu tìm một chỗ ngồi xuống, gọi hai ly nước chanh giá 70 điểm Nhạc Viên tệ, nghe nói thứ này có nguồn gốc từ thế giới Toriko, vừa ngon miệng, vừa có thể xoa dịu cảm giác mệt mỏi trong lòng.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận