Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 83: Não động thiếu nữ

**Chương 83: Thiếu nữ não động lớn**
Phốc phốc.
Đao mang chém thấu phần eo A Tam, tốc độ bay không giảm, trực tiếp chém xuyên vách tường biệt thự, biến mất trong màn đêm.
Thân trên A Tam ngã trên mặt đất, máu tươi cùng ruột rải rác trên sàn.
"A! !"
A Tam la thét thảm thiết, Bach cùng gã da đen tiểu ca bưng một khẩu súng tự động M16 A4 sửng sốt.
"Kiếm... kiếm khí."
Tiểu ca da đen nuốt nước miếng, thậm chí quên cả bóp cò, hắn biết chém ra được kiếm khí đại biểu cho điều gì, đó là kiếm thuật hoặc đao thuật đạt tới lv 20 mới có thể xuất hiện năng lực.
Tiếng kêu rên của A Tam truyền đi rất xa, Tô Hiểu tiến lên trước, một chân đạp lên đầu A Tam.
Rắc.
Đầu lâu A Tam bị giẫm nát, Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía hai người còn lại.
"Trốn!"
Bach hô to một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Đột đột đột...
Tiểu ca da đen cầm khẩu súng tự động M16 A4 bóp cò, từng viên đạn theo họng súng bay ra.
Nghe được tiếng súng, bước chân Bach chậm dần.
Tô Hiểu vung trường đao đánh bay từng viên đạn, tàn lửa văng khắp nơi, hắn dần dần tiến đến gần tiểu ca da đen.
Tiểu ca da đen trong súng ống, đối với Bach khẽ gật đầu.
"Ngươi cứu ta một lần, trả lại ngươi."
Tiểu ca da đen nhe răng cười, lộ ra hai hàm răng trắng, mặc dù hắn và Bach thường xuyên cãi lộn, nhưng quan hệ hai người không tệ, là quan hệ bạn bè sinh tử.
Cơ bắp trên mặt Bach run rẩy, hắn quay người tiếp tục trốn, không hề nói những lời hoa mỹ ở lại cùng tiểu ca da đen đồng sinh cộng tử.
Bach đạp vỡ cửa sau biệt thự, chật vật chạy ra ngoài, cùng lúc đó tiếng súng dừng lại.
Ba người quá ỷ lại vào trang bị cùng kỹ năng chủ động, đây cũng là vấn đề của phần lớn khế ước giả, bọn hắn tại thế giới hiện thực có thể nghiền ép người bình thường, nhưng đối mặt với loại người có song kỹ năng bị động như Tô Hiểu thì không chút biện pháp.
Tiếng súng dừng lại một khắc này, Bach biết, tiểu ca da đen đã chết, đây là chuyện không có gì bất ngờ.
Coong!
Một đạo đao mang từ trong biệt thự chém ra, đao mang màu lam nhạt ở trong màn đêm dị thường sáng chói.
Những công nhân quét đường ở gần đó vây xem đến ngây người, có ít người khẽ nhếch miệng, tựa hồ không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Tranh, tranh.
Lại là hai đạo đao mang từ trong biệt thự xông ra, Bach ngã nhào xuống đất, miễn cưỡng tránh được một đạo đao mang.
"Gia hỏa này nhất định là tam giai, nhất giai, nhị giai ở thế giới hiện thực không có khả năng mạnh như vậy."
Bach nhanh chóng đứng dậy từ mặt đất, ngay lúc hắn chuẩn bị tiếp tục trốn thì một bóng đen từ trong biệt thự xông ra.
Tiếng xé gió nghẹn ngào truyền đến, Bach vô thức quay người đem đao quân dụng Nepal chắn trước mặt.
Đinh.
Tia lửa tóe lên, Đường Hồng tuy không sắc bén bằng Trảm Long Thiểm, có thể tại đao thuật đại sư lv 21 gia tăng, thanh trường đao này đã cắm sâu vào trong đao quân dụng Nepal, suýt nữa đem đao quân dụng Nepal chém đứt.
Bach hai tay cầm đao, tại thế giới hiện thực thuộc tính lực lượng của hắn có 45 điểm, mà khi có thêm mấy món trang bị, thuộc tính lực lượng của hắn ở trong Luân Hồi nhạc viên là 56 điểm.
Đây chính là sự khác biệt giữa Tô Hiểu và Bach, Bach thường lựa chọn trang bị tăng thuộc tính, Tô Hiểu còn lại lựa chọn trang bị có công năng.
Lúc này không có trang bị tăng thêm, kỹ năng chủ động không thể dùng, thực lực của Bach tương đương khế ước giả nhất giai trong Luân Hồi nhạc viên, nhiều nhất xem như loại khá mạnh trong hàng nhất giai.
Tô Hiểu tay bên trong trường đao ép xuống, đầu gối Bach cong lại, sắc mặt đỏ lên thành màu tím.
Hai người bắt đầu đọ sức, Bach rõ ràng ở thế yếu.
Trường đao dần dần tiến gần cổ Bach, Bach biết cứ tiếp tục như vậy sẽ chết, cho nên hắn lập tức dùng biện pháp khẩn cấp.
Một viên lựu đạn theo trong quần áo Bach lăn ra, móc kéo lựu đạn đã bị rút.
"Chết đi."
Bach cắn chặt răng, lực lượng, nhanh nhẹn của Tô Hiểu đều rất cao, hắn thấy, thuộc tính thể lực của Tô Hiểu nhất định không cao, là địch nhân loại thích khách.
Khoảnh khắc lựu đạn lăn xuống, lực đạo trong tay Tô Hiểu giảm bớt, Bach đã sắp quỳ trên mặt đất.
Tô Hiểu nâng một chân về phía trước, thẳng đạp, hắn đạp vào bụng dưới Bach.
Thân thể Bach cong lại, như một con tôm lớn, trong miệng phun ra nước chua, thân thể không bị khống chế bay ngược ra.
Oanh.
Lựu đạn nổ tung, mảnh đạn bắn tứ phía, đánh vào tường ngoài biệt thự rung động đùng đùng.
Phanh.
Bach đập vỡ tường biệt thự sát vách, bụi mù cuồn cuộn, Bach không rõ sống chết.
Ánh lửa nổ tung tan đi, Tô Hiểu đi qua hố bom trên bãi cỏ, chậm rãi hướng tòa biệt thự có vách tường bị phá vỡ một lỗ lớn đi đến.
Trong bụi mù, Bach vừa muốn đứng dậy, một đạo thân ảnh xông phá bụi mù đi tới trước người hắn.
Trường đao rơi xuống, đao này đâm thẳng hướng đầu Bach.
Đinh.
Bach né được đao này, trường đao đâm vào mặt đất đá cẩm thạch quý báu, mảnh đá bắn lên.
Một chân giẫm lên sau lưng Bach, rắc một tiếng, xương sườn Bach bị đạp gãy mấy cây, thân thể áp sát mặt đất.
"Bọn họ cho ngươi lợi ích gì, ta ra giá gấp mười."
Bach dùng tốc độ cực nhanh nói ra những lời này, nghênh đón hắn là lưỡi đao.
Phốc phốc, một cái đầu lâu bay lên, máu tươi vấy bẩn trên đá cẩm thạch hoa văn rõ ràng.
"A ~ "
Tiếng thét ngắn ngủi truyền đến, từ bên trong phòng ngủ biệt thự truyền đến tiếng bàn ghế đổ xuống.
Tô Hiểu nhíu mày, ở thế giới hiện thực, ngoại trừ khế ước giả chuyên trách cảm giác hình, những khế ước giả khác nhận thức trình độ cảm giác có sự áp chế nhất định, trong không khí của thế giới hiện thực nguyên tố quá mỏng manh, không chỉ có là nguyên tố, còn có một loại năng lượng không biết cũng rất mỏng manh, cho nên năng lực cảm giác không thể khuếch tán ra quá xa.
Tô Hiểu chỉ có thể cảm nhận rõ tình huống ở trong phạm vi mấy mét, tỉ như đạn bay tới... Vài mét bên ngoài thì đã rất mơ hồ.
Cầm lấy một chiếc khăn mặt trên bàn trà phòng khách, Tô Hiểu lau sạch sẽ vết máu trên Đường Hồng, chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Đẩy ra cửa phòng ngủ, tiếng động nhỏ xíu từ bên trong một tủ treo quần áo truyền đến.
Tô Hiểu đứng ở trước tủ quần áo, bên trong tủ quần áo cất giấu một thiếu nữ.
Thiếu nữ là con gái chủ nhân biệt thự, tên là Lý Mộ Nhụy, 17 tuổi, là một thiếu nữ đang ở trong giai đoạn phản nghịch.
Lý Mộ Nhụy giờ phút này vừa sợ hãi lại vừa kích động, nàng luôn muốn trở thành một người không tầm thường, cho nên yêu thích một ít truyền hình điện ảnh, anime có siêu năng lực, tuy là con gái nhà phú hào, nhưng cũng là một trạch muội.
Ngay tại mười giây trước, nàng tận mắt nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, tay cầm trường đao chém xuống đầu người khác, nàng lần đầu tiên biết, thì ra máu người khi bị chém đầu sẽ phun ra mấy mét, hơn nữa bị chém đầu sẽ không lập tức chết, không có đầu, thi thể vẫn sẽ theo bản năng run rẩy.
Ý nghĩ đầu tiên của Lý Mộ Nhụy là đã gặp siêu năng lực giả, mà lại là hai gã siêu năng lực giả đối địch.
Nhưng hai bên đều không có sử dụng ra siêu năng lực tự nhiên như ngọn lửa hay hàn băng, trong lòng Lý Mộ Nhụy chuyển đổi suy nghĩ, cho rằng đây không phải siêu năng lực giả chiến đấu, mà là phim võ hiệp. Không thể không bội phục não động của thiếu nữ này.
Hiện tại nam nhân tay cầm trường đao kia đang đứng ở bên ngoài tủ quần áo, Lý Mộ Nhụy nghe được tiếng bước chân.
'Đó là cơ hội, có lẽ ta cũng có thể trở nên bất phàm.'
Tận mắt chứng kiến cảnh giết người khiến Lý Mộ Nhụy sợ đến chân nhũn ra, nhưng loại hướng tới đối với sự thần bí làm trong lòng nàng bớt sợ hãi đi một chút.
Lấy dũng khí, Lý Mộ Nhụy rụt về phía sâu bên trong tủ quần áo ~
Bên ngoài có người chết, mặc kệ nàng có hướng tới siêu năng lực đến đâu, nhưng nàng là một thiếu nữ 17 tuổi, không thể tránh khỏi sợ hãi.
Tô Hiểu mở ra tủ quần áo, bốn mắt nhìn nhau.
"Thu ta làm đồ đệ đi, ta có thể chịu khổ, nói không chừng rất có ngộ tính."
Lý Mộ Nhụy mặc áo ngủ bằng tơ tằm, phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Tô Hiểu, trán kề sát đất.
Gương mặt Tô Hiểu rõ ràng co quắp.
Hai phút sau, Lý Mộ Nhụy tay chân bị trói chặt, trong miệng ngậm một khối khăn mặt, đang nhúc nhích trên giường, nước mắt lưng tròng.
Tô Hiểu nhấn tai nghe.
"Có người chứng kiến."
"Cái gì!"
Trong tai nghe truyền đến một tiếng kinh hô.
"Ta đang suy nghĩ có nên diệt khẩu hay không."
Tô Hiểu nhìn về phía Lý Mộ Nhụy, con mắt Lý Mộ Nhụy trừng lớn, dừng lại giãy dụa.
"Ô ô ô ~ ô ô ~ "
Lý Mộ Nhụy giãy dụa càng thêm kịch liệt.
(Chương này xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận