Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 04: Chúng ta vì sao như thế không may?

**Chương 04: Vì sao chúng ta lại xui xẻo như vậy?**
Bốn chiếc thuyền lớn dưới trướng Pica rất nhanh tụ lại thành một hàng, song song cùng tiến. Chưa đầy nửa phút sau, bốn chiếc thuyền lớn từ phía bên phải tiến đến gần, đây là thuyền của băng hải tặc Bách Thú.
Tám chiếc thuyền hải tặc tụ lại, thông qua Denden Mushi liên lạc với nhau, sau đó bắt đầu tiến thẳng về phía trước.
Cách đó nửa hải lý, bảy chiếc thuyền của một băng hải tặc khác cũng hoàn thành việc tập hợp. Đây đều là thuyền của băng hải tặc Big Mom, những chiếc thuyền này có màu sắc diễm lệ, phần lớn khoang thuyền đều có hình dạng bánh gato. Càng kỳ lạ hơn nữa là, mũi thuyền của mỗi chiếc đều là 'vật sống', chú ý, là vật sống chứ không phải sinh vật. Những mũi thuyền này có ý thức riêng, hơn nữa có thể mở miệng phát biểu, đây là năng lực trái ác quỷ của Charlotte Linlin.
Hai bên đều đã tập hợp xong, hơn nữa còn nhanh chóng tiếp cận lẫn nhau. Xem ra, không quá năm phút nữa, hai bên sẽ bắt đầu trận chiến áp sát mạn thuyền.
Tô Hiểu tuy là lần đầu tiên trải qua hải chiến, nhưng theo ấn tượng của hắn, sau khi thuyền hải tặc hai bên tiếp cận nhau, chẳng lẽ không nên nã pháo vào nhau hay sao?
Ý nghĩ này của hắn vừa mới xuất hiện, từ nơi xa đã truyền đến vài tiếng trầm đục. Ba viên đạn pháo đen kịt mang theo tiếng rít gió xé không đánh tới.
Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn ba viên đạn pháo đen nhánh kia, tốc độ của ba viên đạn pháo này không tính là nhanh, sau khi xẹt qua một đường vòng cung, chúng bay qua phía trên Spades.
Tô Hiểu đưa mắt nhìn ba viên đạn pháo rơi vào trong biển, hắn rốt cuộc đã biết vì sao pháo kích của hai bên không kịch liệt. Với độ chính xác này, hoàn toàn là lãng phí đạn pháo.
Hai bên có lẽ đều biết rõ điểm này, bởi vậy đều đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Chưa đến hai phút, hai bên đã rút ngắn xuống còn khoảng 100 mét.
Trên chiếc thuyền mà Tô Hiểu đang ở, ngoại trừ pháo thủ, những tên hải tặc trên thuyền đều tụ tập lại một chỗ, tên đầu mục hải tặc trước đó đứng ở phía trước mọi người.
"Thiếu chủ đặt kỳ vọng rất lớn vào chúng ta..."
Nghe được câu nói đầu tiên của đối phương, Tô Hiểu liền biết đây là màn động viên trước khi chiến đấu. Tiếp cận mạn thuyền chiến đấu quá tàn khốc, nhất định phải động viên một chút.
Tên tiểu đầu mục này có tài ăn nói không tồi, chí ít đã làm cho cảm xúc của những tên hải tặc đó sôi trào. Còn về việc có bao nhiêu hải tặc sẽ liều mạng, đáp án là tất cả mọi người đều sẽ liều mạng, động viên trước khi chiến đấu chẳng qua chỉ là để tăng cường thêm ý chí chiến đấu của những tên hải tặc mà thôi.
Đây là hải chiến, căn bản không có lựa chọn lâm trận bỏ chạy, trong tầm mắt nhìn thấy chỉ toàn là biển cả, biết chạy đi đâu? Hoặc là bị địch nhân đánh tan rồi bị bắt làm tù binh, hoặc là chiến thắng địch nhân, không có lựa chọn nào khác.
"Gào! !"
Bọn hải tặc gầm lên giận dữ. Nhưng đúng lúc này, một viên đạn pháo từ trên không rơi xuống.
Ầm!
Toàn bộ chiếc Spades hơi nghiêng đi, ánh lửa nổ tung tràn ngập gần một nửa boong tàu, ngọn lửa hừng hực bốc lên.
Khi ngọn lửa tản đi một chút, trên boong tàu xuất hiện một cái hố to, xung quanh là những mảnh gỗ vụn dính đầy máu tươi, tay chân đứt đoạn, thịt nát văng khắp nơi, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.
Những tên hải tặc trước đó còn sục sôi ý chí chiến đấu đều bò rạp xuống boong tàu, bọn chúng có chút mơ hồ đứng lên, nhìn về phía thuyền địch ở nơi xa, một số tên trên mặt còn dính cả thịt nát.
Tiếng reo hò từ trên thuyền địch truyền đến, bọn chúng đều không nghĩ tới có thể chuẩn xác đến như vậy. Một phát pháo vừa rồi, ít nhất đã nổ chết mười mấy tên hải tặc của phe Donquixote.
Ngay tại lúc những tên này đang reo hò, một viên đạn pháo cũng rơi xuống thuyền của bọn chúng, đúng là vui quá hóa buồn.
Tiếng reo hò biến thành tiếng kêu thảm thiết. Khi hai bên cách nhau tám mươi mét, tốc độ của tất cả các thuyền đều giảm xuống. Với khoảng cách này, pháo kích vẫn là rất đáng tin cậy, hai bên bắt đầu pháo kích một cách tùy duyên.
Tiếng pháo nổ ầm ầm không ngừng. Tô Hiểu ẩn thân ở phía sau mạn thuyền, mặc dù pháo kích không làm gì được hắn, nhưng bị pháo oanh tạc rõ ràng không phải là một chuyện tốt đẹp.
Tiếng nổ từ phía sau truyền đến, mảnh gỗ vụn văng ra, Tô Hiểu nhìn về phía sau, lập tức ý thức được tình hình không ổn.
Cách chỗ Tô Hiểu khoảng chừng mười mét, cột buồm phụ thô gần một mét đang từ từ đổ xuống, cánh buồm trên cột buồm cháy hừng hực, đây là cột buồm chính của Spades.
Cột buồm chính bị gãy, cơ bản đại biểu cho việc chiếc thuyền buồm lớn này đã mất đi động lực. Còn về mái chèo, đừng có đùa, trong hải chiến làm gì có thời gian mà chèo thuyền.
Việc cột buồm của Spades bị gãy, lập tức gây nên sự chú ý của cả quân ta lẫn quân địch. Bảy chiếc thuyền của quân ta xung quanh lập tức dựa vào xung quanh để nhường đường, bọn chúng đều biết, Spades đã bị gãy cột buồm, sắp phải nhận hỏa lực vây công của quân địch.
Còn về phía thuyền địch, bọn chúng giống như những con cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, đang tụ lại về phía Spades với tốc độ cực nhanh.
Rắc rắc một tiếng, cột buồm phụ to lớn đổ xuống, một đầu đâm xuống biển. Một đầu khác nằm ngang ở vị trí trung tâm thân tàu, khiến cho chiếc thuyền này không thể nhúc nhích mảy may.
Cột buồm chính hoàn toàn bị gãy không phải là tình huống tuyệt vọng nhất, loại tình huống nửa đoạn không ngừng này mới là tuyệt vọng nhất, điều này có nghĩa là, Spades đã triệt để mất đi khả năng cơ động.
Bọn hải tặc trên thuyền đều ngây ngẩn cả người, bọn chúng không nghĩ ra, không nghĩ ra được vì sao hôm nay lại xui xẻo như vậy. Đầu tiên là thân tàu bị oanh tạc, dẫn đến thuốc súng bị nước mưa làm ướt nhẹp, sau đó boong tàu lại bị nã một pháo, bây giờ còn khoa trương hơn, cột buồm chính cũng bị chặt đứt.
Một số lão hải tặc cũng có sắc mặt trắng bệch, bọn hắn đã từng chứng kiến việc cột buồm chính bị gãy trong hải chiến sẽ phát sinh chuyện gì. Đạn pháo của địch nhân sẽ trút xuống như mưa.
Băng hải tặc Big Mom có tổng cộng bốn chiếc thuyền tiến đến gần Spades. Mà trước đó, đã có hai chiếc thuyền áp sát mạn thuyền, là thuyền của Pica và thuyền của Pedro.
Tiếng nổ ầm ầm truyền đến, tám chín phần mười là hai người đang giao đấu.
Nếu như là trước kia, Tô Hiểu nhất định sẽ đi hóng hớt một chút. Bây giờ lại không được, chiếc thuyền hắn đang ở đã bị bao vây, một loạt đạn pháo lớn đánh tới, trên Spades tiếng nổ không ngừng, cả con thuyền lớn như vậy, mấy lần nổ tung đều suýt nữa lan đến gần Tô Hiểu.
Ầm!
Một viên đạn pháo nổ tung ở vị trí cách Tô Hiểu chỉ có ba mét, khói đen nồng đậm bốc lên, trong khói đen mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng màu lam nhạt.
Một tấm chắn năng lượng ngăn ở phía trước người Tô Hiểu, hắn tạm thời còn chưa lựa chọn phe phái, nhưng tình huống hiện tại lại buộc hắn phải lựa chọn. May mắn thay, đây vốn là lựa chọn sau khi hắn đã suy nghĩ kỹ càng.
Tô Hiểu lấy băng đạn D. Sát Thương ra, lắp mười hai viên đạn thông thường vào, hắn sắp xếp lại băng đạn, sau đó lên nòng.
Tô Hiểu hai tay nắm chặt cán súng, động tác xạ kích rất tiêu chuẩn, ngón tay đặt ở trên cò súng. Hắn đã chọn được một mục tiêu, một tên pháo thủ đang ẩn nấp trong thân tàu, muốn bắn chết đối phương, chỉ có thể thông qua một lỗ nhìn rộng 20 cm.
Bên trong một chiếc thuyền hải tặc toàn thân màu trắng, mười mấy tên hải tặc đang khẩn trương lắp đạn pháo. Bọn chúng ở trong thân tàu, chỉ cần không bị pháo kích trúng, cơ bản sẽ không bị thương.
"Động tác nhanh lên."
Một tên pháo thủ đầy mùi thuốc súng lớn tiếng hô, trong miệng hắn ngậm điếu thuốc, vẻ mặt hơi có vẻ đắc ý. Chính hắn là người đã nã một phát pháo làm gãy cột buồm của thuyền địch, đây là công lao không nhỏ.
Những tên hải tặc đang bận rộn kia đều nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ, tất cả mọi người đều biết, trình độ pháo kích của tên này rất bình thường.
Đột nhiên, chất lỏng màu đỏ trắng văng ra, xương sọ dính đầy máu tươi nổ tung, một đoạn tàn thuốc lá bay lên cao, cuối cùng rơi xuống tấm ván gỗ ẩm ướt rồi tắt ngấm.
Một tên hải tặc đang chuẩn bị lắp đạn pháo bị bắn đầy máu vào mặt, hắn nhìn về phía cỗ thi thể không đầu đang từ từ đổ xuống kia, trong lòng thầm nghĩ, tên này thật là xui xẻo.
Có thể ngay sau đó, hắn cảm thấy não bộ bị một đòn nặng nề, rồi trước mắt chìm vào bóng tối.
Một viên đạn pháo rơi xuống tấm ván gỗ, nhưng lại lặng yên không một tiếng động, không phát ra bất kỳ tiếng va chạm nào. Viên đạn pháo theo độ dốc lăn về phía bên kia, vô cùng quỷ dị.
"Có..."
Một tên hải tặc vừa định rống to, đầu của hắn trong nháy mắt nổ tung, thi thể ngã xuống đất không một tiếng động.
Những tên pháo thủ ngồi phía sau những khẩu đại pháo kia đều lộ vẻ hoảng sợ, bọn chúng đều đã phát hiện ra một điểm, tất cả những người bị nổ đầu, đều ở gần lỗ nhìn.
Phát giác được điểm này, bọn chúng lập tức lùi về phía sau, đáng tiếc là đã quá muộn.
Từng cái đầu lâu lặng yên không một tiếng động nổ tung, từng cỗ thi thể đổ xuống, từ đầu đến cuối đều không phát ra bất kỳ âm thanh nào, đây là một trong những năng lực của D. Sát Thương, sau khi bắn trúng đầu địch nhân sẽ hình thành một vùng không gian im lặng có đường kính ba mét.
Những tên hải tặc may mắn thoát nạn đều nằm rạp trên mặt đất, đầy mắt hoảng sợ nhìn hơn mười lỗ nhìn kia.
(PS: Giới thiệu giúp một người bạn một quyển sách, tên sách: Dragon Ball chi Mục Thần Truyền Thuyết, tác giả của Dragon Ball mạnh nhất thần thoại viết sách mới).
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận