Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 24: Cảm xúc

**Chương 24: Cảm xúc**
Khu học thứ bảy, bên trong một nhà hàng.
Thực khách với vẻ mặt khác nhau ngồi trong nhà hàng, y phục của họ khác nhau, nhưng b·iểu t·ình thì giống nhau, chính là vẻ mặt ngây ngốc, tựa hồ như nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ hiếm thấy.
Tô Hiểu ngồi trước một bàn ăn, miệng nhai nuốt đồ ăn, trong đầu đang suy tính đối sách sau này, hắn thuận tay xiên một miếng bít tết, một ngụm c·ắ·n hơn nửa miếng bít tết.
"Gâu!"
Bố Bố Uông đột nhiên kêu một tiếng, dòng suy nghĩ của Tô Hiểu b·ị đ·ánh gãy.
"Sao vậy?"
Tô Hiểu sau khi hoàn hồn thì sững sờ, chẳng biết từ lúc nào, bàn ăn trước mặt hắn đã chất đầy những chồng đĩa, có hai chồng đĩa thậm chí còn chất cao nửa thước.
Bố Bố Uông nhảy xuống khỏi ghế, c·ắ·n vào cánh tay Tô Hiểu, ý tứ rất rõ ràng, muốn Tô Hiểu dừng việc ăn uống lại.
Tô Hiểu cũng p·h·át hiện ra điểm không đúng, hắn liếc nhìn đồng hồ trong nhà hàng, từ lúc hắn bước vào nhà hàng đến giờ, đã qua khoảng hai tiếng, nhưng theo cảm nhận của hắn, tựa hồ chỉ mới trôi qua một lát. Cho dù hắn đang suy tư, nhưng suy nghĩ suốt hai giờ không khỏi quá mức khoa trương.
Tô Hiểu sờ cằm, suy nghĩ lại chuyện vừa xảy ra. Từ khi hắn vào nhà hàng, hắn dường như đã liên tục gọi món đến mấy chục lần, hơn nữa còn ăn lượng thức ăn gấp 6 ~ 8 lần bình thường. Nếu không cẩn thận suy nghĩ, hắn căn bản sẽ không để ý đến những chuyện này.
Ăn nhiều đồ ăn như vậy, Tô Hiểu trong quá trình dùng bữa đương nhiên cảm thấy không bình thường. Có một loại ý nghĩ không biết xuất hiện từ lúc nào đã gạt bỏ lo lắng trong hắn, chính là: hắn trọng thương mới khỏi, đang rất cần năng lượng.
"Bố Bố, ta gần đây có làm chuyện gì d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g không?"
Tô Hiểu thông qua Luân Hồi ấn ký kiểm tra trạng thái của bản thân. Tại cái thế giới mà ma c·ấ·m loại ma p·h·áp này thịnh hành, việc trúng chiêu trong lúc bản thân không hề hay biết cũng chẳng có gì lạ.
Bố Bố Uông ngồi xổm bên cạnh Tô Hiểu, ngẩng đầu suy nghĩ một lát, cái chân trước mập mạp nắm lấy một bình nước chanh, lại phủ lên đầu chó một miếng giấy ăn, làm bộ đổ xuống.
Thấy cảnh này, Tô Hiểu cười cười.
"Dùng nước với nữ nhân kia sao, chuyện này không tính là d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g ..."
Tô Hiểu nói được nửa câu thì tròng mắt thắt chặt, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đó là so với việc t·r·a t·ấ·n trên thân thể, hắn càng quen với việc dùng ngôn ngữ, manh mối, tình báo, nhược điểm của địch nhân... để p·h·á hủy phòng tuyến tâm lý của đối phương, dùng cách này để thu thập tình báo. So với t·r·a t·ấ·n thân thể để có được thông tin, thì p·h·á hủy phòng tuyến tâm lý của địch nhân, đoạt được tình báo sẽ chuẩn xác hơn, đây là kết quả có được sau nhiều lần thực hiện.
Mà lần này, Tô Hiểu căn bản không hề suy xét việc p·h·á hủy phòng tuyến tâm lý của địch nhân, trực tiếp dùng thân thể để t·r·a t·ấ·n, kết quả là có được tình báo không chuẩn xác.
Nghĩ đến điểm này, Tô Hiểu cau mày, không chỉ có như thế, hắn còn nghĩ tới, trước đó g·iết Stiyl là lựa chọn chính xác, về phần nữ nhân kia, kẻ ngụy trang thành Kanzaki Kaori, thì không cần phải lập tức g·iết c·hết. Nữ nhân kia một lòng muốn c·hết, g·iết c·hết đối phương, thì người có lợi lớn nhất chính là Aleister cùng Laura • Stuart. Nếu nữ nhân kia còn sống, Aleister rất có thể sẽ lấy ra một vài lá bài, làm cho nữ nhân đó c·hết.
"Đích xác là không bình thường, lúc đó quá xúc động, không, hẳn là khi g·iết người, căn bản không suy xét nhiều như vậy."
Tô Hiểu hồi tưởng lại suy nghĩ lúc đó, khi đó, ý nghĩ duy nhất của hắn chính là g·iết sạch địch nhân, thu được quyền tự do hành động bên trong Academy city, về phần những chuyện khác, căn bản không hề suy tính đến.
"Bố Bố, ngươi đ·á·n·h ta một quyền."
Tô Hiểu nói làm Bố Bố Uông sửng sốt, ánh mắt kia tựa hồ như muốn nói: "Bản Uông chưa từng nghe qua yêu cầu kỳ quái như thế."
"Đừng nói nhảm, mau động..."
Ầm!
Bố Bố Uông nhắm ngay bắp chân Tô Hiểu mà đấm một cái, có trời mới biết nó học được cách dùng tay chó nắm thành quyền từ khi nào.
"Đánh vào đầu..."
Ầm!
Bố Bố Uông quả thực nghe lời, Tô Hiểu còn chưa nói hết, liền đấm một quyền vào cằm hắn.
"Toàn lực..."
Ầm!
Bố Bố Uông đ·á·n·h Tô Hiểu tổng cộng ba quyền, lúc này Bố Bố Uông có chút sống không còn gì luyến tiếc, tựa hồ như đang dò hỏi Tô Hiểu: "Chủ nhân, ngươi từ lúc nào lại thức tỉnh loại thuộc tính này, thuốc không thể dừng a."
"Ngốc cẩu, ta đã nói, bảo ngươi dùng toàn lực đấm vào đầu ta..."
Tô Hiểu nói được nửa câu thì dừng lại, hồng quang trong mắt cấp tốc rút đi, loại hồng quang này đã từng xuất hiện một lần, lần đó, hắn đứng ở trong cơ thể Kuroko nhìn chằm chằm một người, người bị hắn nhìn chằm chằm là Musujime Awaki.
"Khi thân thể nhận tổn thương từ ngoại lực, tư duy của đại não bắt đầu hỗn loạn, suy nghĩ trở nên đơn nhất, ngoan cố."
Tô Hiểu để lại mấy tờ tiền mệnh giá lớn ở trên bàn, rồi mang theo Bố Bố Uông rời khỏi nhà hàng, hắn đã liên tục kiểm tra thông tin cá nhân rất nhiều lần, thuộc tính bình thường, sinh m·ạ·n·h thể chinh bình thường, trạng thái tinh thần bình thường.
Nhưng vừa rồi cái loại d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g kia, lúc chưa p·h·át giác được thì không có cảm giác gì, một khi đã p·h·át giác được, Tô Hiểu cảm thấy thực sự không đúng. Cho dù là ở trong c·hiến t·ranh thế giới trên chiến trường, ở giữa biển m·á·u núi x·á·c, hắn cũng không có xuất hiện loại tình huống cảm xúc xúc động như thế này.
Không chỉ có như thế, ở trong nhà hàng ăn nhiều như vậy cũng khiến hắn cảm thấy không bình thường, vừa rời khỏi nhà hàng, hắn liền cảm thấy dạ dày có cảm giác căng trướng, nếu không phải tố chất thân thể của hắn mạnh mẽ, người bình thường ăn nhiều đồ ăn như vậy, nhất định sẽ bị no đến bể bụng mà c·hết.
Tô Hiểu vừa đi dạo tiêu hóa thức ăn, vừa suy nghĩ, theo tình huống hiện tại của hắn mà xem, hắn có thể là bị năng lực của người nào đó ảnh hưởng. Có lẽ đối phương đã lưu lại ấn ký ma p·h·áp, ấn ký tinh thần lên người hắn, hoặc là kỹ năng ảnh hưởng đến cảm xúc nào đó của hắn. Nếu là kỹ năng, thời gian k·é·o dài hẳn là rất dài.
Một nữ học sinh thanh xuân, xinh đẹp đi ngang qua bên cạnh Tô Hiểu, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô gái khiến Tô Hiểu không khỏi liếc mắt nhìn sang.
P·h·át giác được ánh mắt của Tô Hiểu, nữ học sinh kia cười xã giao với hắn.
Bố Bố Uông ở phía sau Tô Hiểu p·h·át giác ra điều không đúng, nó c·ắ·n ngay một ngụm vào bắp chân Tô Hiểu.
Cảm giác đ·â·m nhói truyền đến, Tô Hiểu hoàn hồn, vỗ vỗ đầu Bố Bố Uông, vừa rồi hắn lại sinh ra một loại ý nghĩ cực kỳ hoang đường, đó là vác nữ học sinh kia lên, rồi đặt ở trên mặt đất mà ma s·á·t.
"Càng ngày càng mãnh liệt."
Tô Hiểu bước nhanh trên đường phố, hắn tìm một khách sạn, thuê một phòng, khóa kỹ cửa phòng, ngồi xếp bằng trên giường, đặt Trảm Long Thiểm ngang trên hai chân.
Tĩnh tâm, Tô Hiểu bắt đầu minh tưởng, bất luận lúc nào, minh tưởng cũng có thể làm hắn ổn định cảm xúc, Bố Bố Uông ngồi xổm ở bên cạnh, một khi p·h·át hiện Tô Hiểu có gì không đúng, nó sẽ lập tức nhắc nhở.
Lần minh tưởng này khác biệt so với trước đây, Tô Hiểu vừa tiến vào trạng thái minh tưởng, liền cảm giác được trên cánh tay mình có bảy đạo ký hiệu, những ký hiệu này lần lượt là: 々, ㄍ, ㄘ, ㄞ, ㄣ, ㄨ, ㄋ.
Cảm giác được những ký hiệu này, Tô Hiểu lấy ra một cái b·út chì bấm, hắn đem những ký hiệu không thể thấy này phác họa lên trên cánh tay, vị trí, độ lớn đều không thay đổi.
Sau khi phác họa xong, Tô Hiểu lại lấy ra một cái kính lúp từ trong không gian chứa đồ.
【Judith Kính lúp】
Phẩm chất: Lam Sắc
Chủng loại: Trang bị đặc thù
Hiệu quả trang bị: Cảm xúc phóng đại (Chủ động): Có thể chỉ định tùy ý mục tiêu tiến hành phán định thuộc tính ý chí lực, nếu đối phương không thông qua phán định, có thể đem ba động cảm xúc mãnh liệt nhất của đối phương phóng đại gấp đôi, hiệu quả duy trì trong năm phút.
...
Sau khi Tô Hiểu có được cái kính lúp này, hắn vẫn luôn ném vật này vào trong không gian chứa đồ, dự phòng cho bất cứ tình huống nào, mà bây giờ, vật này đã p·h·át huy được tác dụng.
Hắn kích hoạt năng lực cảm xúc phóng đại (Chủ động), rồi sử dụng lên bản thân, khi vật này dùng cho bản thân, không cần tiến hành phán định ý chí lực.
Hắn thử dùng 【Judith Kính lúp】 phóng đại ký hiệu ở trên cánh tay, quả nhiên, sau khi Judith Kính lúp phóng đại một ký hiệu, một cỗ tham niệm xuất hiện trong lòng hắn, hắn phảng phất như muốn có được tất cả mọi thứ trên thế giới.
Năm phút sau, Tô Hiểu biết rõ ý nghĩa của bảy ký hiệu ở trên cánh tay, bảy ký hiệu đó lần lượt là:
'々' đại biểu P·h·ẫn nộ.
'ㄍ' đại biểu Ngạo mạn.
'ㄘ' đại biểu Bạo thực. (Ham ăn)
'ㄞ' đại biểu Lười biếng.
'ㄣ' đại biểu Ghen ghét.
'ㄨ' đại biểu Sắc dục.
'ㄋ' đại biểu Tham lam.
Bảy loại cảm xúc sẽ căn cứ vào hoàn cảnh mà Tô Hiểu đang ở để phóng đại, bảy loại cảm xúc này kêu gọi lẫn nhau, cảm xúc bị phóng đại không bình thường, mà cực đoan, lúc trước, khi Tô Hiểu dùng nước hình với địch nhân, cảm xúc bị phóng đại là p·h·ẫn nộ + ngạo mạn.
So với việc bảy loại cảm xúc bị phóng đại, điều khó giải quyết hơn chính là, Tô Hiểu không biết hắn trúng chiêu từ lúc nào, cùng với đây là năng lực của ai, Aleister? Khả năng không lớn, Heaven Canceller? Càng không thể.
(Chương này hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận