Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 12: Tâm tính kịch sụp đổ Quỷ Ảnh

**Chương 12: Tâm Tính Sụp Đổ, Quỷ Ảnh**
Khi Baha trở về, mang theo tin tức của lão công tước, nguyên văn là: "Dù cho trang viên kia có bị san thành bình địa cũng không quan trọng."
Lão công tước hiện tại đã hoàn toàn rụt đầu vào trong thánh đình, mà Tô Hiểu phái Baha đi tìm hắn, là muốn có quyền sử dụng trang viên của lão công tước.
Trong thành Arans, rõ ràng không thích hợp cho thế lực không rõ kia hành động, cho nên Tô Hiểu sẽ chủ động rời khỏi nơi này.
Rắc rắc...
Phóng Trục trên ống tay áo của Tô Hiểu hoàn toàn vỡ nát, sau một khắc, Quỷ Ảnh cảm giác cánh tay nơi vết thương truyền đến cảm giác nhói đau.
Một cây kim tiêm đâm vào đầu vai nàng, theo thuốc tê rót vào, thân thể nàng mất đi tri giác, nhưng Quỷ Ảnh không hề hoảng loạn, ngược lại thừa dịp chưa bị tê liệt hoàn toàn, hừ lạnh một tiếng.
Tô Hiểu từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm thần sắc của Quỷ Ảnh, nghe được đối phương hừ lạnh như vậy, hắn nhíu mày, đây là thu hoạch ngoài ý muốn, sự biến hóa thần sắc khi 'hừ lạnh' này, lát nữa có thể dùng đến.
Tô Hiểu ngồi xổm bên cạnh Quỷ Ảnh, lấy từ trong không gian chứa đồ ra một đôi đạo cụ rất giống kính áp tròng, mang lên mắt Quỷ Ảnh.
Chuyện khiến Quỷ Ảnh hoảng sợ đã xảy ra, nàng thế mà không bị khống chế trợn to mắt, trong con ngươi cũng khôi phục thần thái, đó căn bản không phải ý nguyện của nàng, nàng bây giờ căn bản không thể điều khiển thân thể.
Tô Hiểu chậm rãi thở ra, hoàn toàn tập trung tinh thần, ngay tại vừa rồi, Phóng Trục đã phân giải đến mức nhỏ như hạt bụi, xâm nhập vào khắp nơi trên cơ thể Quỷ Ảnh, máu, cơ bắp, mô liên kết...
Ánh sáng xanh lam hiện lên trong mắt Tô Hiểu, sau một khắc, Quỷ Ảnh có chút cứng ngắc đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Tô Hiểu, giơ cánh tay đặt trước ngực, mặt nghiêng hiện ra tươi cười.
Đây hoàn toàn là Tô Hiểu thông qua điều khiển Phóng Trục, sử dụng Quỷ Ảnh làm ra hành động.
"Hừ."
Tô Hiểu điều khiển Quỷ Ảnh hừ lạnh một tiếng, cảm giác không quá giống tiếng hừ lạnh vừa rồi đối phương tự phát ra, liền bắt đầu điều khiển Quỷ Ảnh luyện tập.
Lúc này nội tâm Quỷ Ảnh có chút sụp đổ, nàng hối hận, hối hận trước đó đã phát ra tiếng hừ lạnh với Tô Hiểu, hối hận đã lộ ra biến hóa thần sắc trước mặt Tô Hiểu.
Con mắt là cửa sổ tâm hồn, Tô Hiểu không cách nào thông qua Phóng Trục thay đổi ánh mắt của Quỷ Ảnh, vậy hắn liền dùng sản phẩm công nghệ cao, do Bố Bố Uông điều khiển.
Tô Hiểu điều khiển Quỷ Ảnh hành động, Bố Bố Uông thông qua một bộ chương trình củng mạc điều khiển ánh mắt Quỷ Ảnh, dùng cái này để phối hợp.
Sau khi quen thuộc khoảng mười phút, hành động của Quỷ Ảnh bắt đầu tự nhiên, Tô Hiểu ra hiệu với Baha, Baha ngầm hiểu, cầm qua một bộ váy liền áo màu đen, đây là thứ nó vừa mua ở khu thánh đình, tốn ba vạn hai ngàn năm trăm kim bảng (1 kim bảng tương đương sức mua của 10.5 nhân dân tệ).
Nghe nói người thợ may kia, được rất nhiều quý phụ nhân ở đế đô truy phủng, nói là biểu tượng thời thượng cũng không khoa trương.
Tô Hiểu lấy ra ống nghiệm từ trong không gian chứa đồ, ném cho Quỷ Ảnh, Quỷ Ảnh động tác tự nhiên nhận lấy, mở nắp gỗ ra rồi uống dược dịch vào.
Không lâu sau, Quỷ Ảnh liền cảm giác được, vết thương của nàng đang khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Một giờ sau, Tô Hiểu điều khiển Quỷ Ảnh đi tắm nước lạnh, sau khi rửa sạch vết máu trên người nàng, Bố Bố liền cho nàng mặc bộ váy liền áo màu đen mua với giá cao.
Quỷ Ảnh là người ám sát có thể ám sát cả công tước, khí chất vốn đã đặc biệt, lại thêm bộ váy liền áo màu đen này phụ trợ, nhìn qua càng khiến người ta động lòng.
Lúc này Quỷ Ảnh triệt để tuyệt vọng, nhìn biểu hiện bây giờ của nàng, bất luận nhìn thế nào, đều giống như đã phản bội tổ chức của mình.
Cạch...
Một đôi xiềng xích kim loại còng ở trên hai tay Quỷ Ảnh, nếu như nàng làm phản quá nhanh, ngược lại sẽ làm cho người ta hoài nghi, loại sự tình này cần phải tiến hành tuần tự, không thể quá đường đột.
Nếu như bây giờ đồng bọn của Quỷ Ảnh thấy được nàng, ý nghĩ đầu tiên trong lòng tuyệt đối là, Quỷ Ảnh còn chưa khuất phục, nhưng đã không còn xa ngày khuất phục!
"Tỉnh táo chút, rất nhanh ngươi sẽ quen thôi."
Tô Hiểu đặt tay lên đầu Quỷ Ảnh, một lát sau, hắn đẩy cửa phòng ra, Quỷ Ảnh đi sóng vai cùng hắn, mà ở phía sau Quỷ Ảnh chính là A Mỗ, xem thần tình kia của A Mỗ, rõ ràng là đang bảo vệ an toàn của Quỷ Ảnh, để tránh cho nàng gặp nguy hiểm gì.
Sau khi đi dọc theo một con đường rừng nhỏ, Tô Hiểu đến khu thánh đình, ba con phố gần đây giá hàng hơi cao, nhưng là biểu tượng của xa xỉ.
Tô Hiểu cũng không mang theo Quỷ Ảnh đi dạo bốn phía, không nói trước như vậy là quá phô trương, sẽ gây ra sự hoài nghi, hắn cũng không hiểu rõ thói quen hành động của Quỷ Ảnh, nếu như điều khiển Quỷ Ảnh dùng cơm chẳng hạn, vậy sẽ lộ ra sơ hở.
Một chiếc xe ngựa dừng lại, là chiếc của lão công tước, A Mỗ đảm nhiệm phu xe, Tô Hiểu kéo cửa sau xe ra, nhìn về phía Quỷ Ảnh.
"Hừ."
Quỷ Ảnh hừ lạnh một tiếng, đừng xem thường tiếng hừ lạnh này, nếu như không phải Tô Hiểu có thời gian dài sử dụng Phóng Trục chiến đấu, cộng thêm tinh thông luyện kim học, hiểu rõ kết cấu cơ thể người, căn bản làm không được điểm ấy.
Huống hồ, tiếng hừ lạnh này, là thành quả Tô Hiểu điều khiển Quỷ Ảnh luyện tập mấy chục lần, cơ hồ không khác biệt với thần sắc nguyên bản của Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh lên xe ngựa, ngồi xuống sau mặt lạnh, mặt nghiêng có chút do dự, càng nhiều hơn chính là áy náy.
Ở ngoài trăm mét, một người Dã Uyên nhìn thấy màn này, hai mắt nàng dần dần trợn to, trong lòng tràn đầy không thể tin, nàng giống như... tìm được Quỷ Ảnh, nhưng Quỷ Ảnh rất không đúng, phi thường không đúng!
Người Dã Uyên này hít sâu một hơi, mặt nghiêng tận lực duy trì tươi cười, cất bước đi về phía xe ngựa, mặc dù nàng có khả năng sẽ chết vì hành động sau đó, nhưng nàng nhất định phải làm như vậy, nàng muốn xác định một chuyện.
Dã Uyên thần sắc rất vội vàng, tựa hồ chạy đi làm chuyện gì, chạy chậm lên, cuối cùng, nàng 'không cẩn thận' va nhẹ vào Tô Hiểu một chút.
"Xin lỗi..."
Dã Uyên nói được một nửa liền dừng lại, tựa hồ là vừa lưu ý đến công tước huân chương mang trên y phục Tô Hiểu, trong mắt nàng có chấn kinh, càng nhiều là e ngại, còn có chút mừng thầm?
Diễn kỹ của Dã Uyên này có thể nói là phá trần, chí ít Tô Hiểu tìm không ra sơ hở, bất quá tình huống trước mắt, có thể đoán được thân phận của đối phương.
Chỉ là một con cá nhỏ mà thôi, căn bản không đáng Tô Hiểu ra tay.
Dã Uyên lui hai bước, khom người thi lễ để tỏ vẻ áy náy, ngay tại vừa rồi, nàng dùng ánh mắt còn lại liếc mắt nhìn Quỷ Ảnh, mà Quỷ Ảnh... đang cúi đầu, căn bản không nhìn nàng, tình huống bết bát nhất đã xuất hiện.
Tô Hiểu đóng cửa xe ngựa lại, đưa tay xoa nhẹ mi tâm, chỉ một hồi này, hắn thậm chí có cảm giác tinh thần lực tiêu hao, dùng trạng thái siêu nhỏ bé của Phóng Trục để điều khiển biểu tình của một người, thật sự quá tinh vi, may mắn Tô Hiểu thường xuyên điều phối luyện kim thuốc, đối với loại điều khiển tinh vi này, thuận buồm xuôi gió.
Thẳng đến khi xe ngựa lái ra khỏi cửa thành, Tô Hiểu mới thả lỏng tinh thần, làm loại sự tình này, so với việc chém giết một trận cùng cường địch còn mệt hơn.
Tô Hiểu bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn có thể xác định, trong thời gian ngắn, tổ chức của Quỷ Ảnh liền sẽ ra tay, biểu hiện vừa rồi của Quỷ Ảnh, đủ để làm đứt đoạn thần kinh của một số người, khiến bọn họ làm ra hành vi không lý trí.
Rất nhanh, Tô Hiểu liền đến trang viên của lão công tước, lỗ hổng A Mỗ xô ra trên tường vây đã được sửa xong, mà lúc này bên trong trang viên, gia quyến của lão công tước đã sớm rút đi, chuyển đến khu thánh đình an toàn hơn để ở lại.
Trong trang viên có một trăm lẻ chín người hầu, bọn họ phụ trách duy trì vận hành bình thường của trang viên, dù sao trang viên này quá lớn, phía sau tường rào thậm chí còn có một nông trại nhỏ.
Về phần hộ vệ, tổng cộng ba mươi chín người, toàn bộ là người của lão công tước để lại, thực lực không cần bàn tới, sau khi người ám sát đến, bọn họ tuyệt đối là những người đầu tiên chạy trốn, cũng may những người này lai lịch trong sạch, như vậy là đủ rồi.
Tiến vào tòa thành trong trang viên, Tô Hiểu hủy bỏ bộ phận điều khiển đối với Phóng Trục, biểu tình Quỷ Ảnh xuất hiện biến hóa, phi thường tuyệt vọng ~
Đem Quỷ Ảnh ném vào một gian phòng ngủ, A Mỗ phụ trách bảo hộ an toàn của nàng, trước tiên để nàng 'chờ thời'.
Đóng cửa phòng ngủ, Tô Hiểu rất nhàn nhã ngồi lên một chiếc ghế, hai chân gác lên bàn đá, trong tay cầm máy tính bảng, bắt đầu trầm mê trò chơi, chuyện sau đó, chỉ cần chờ đợi là đủ.
Bố Bố Uông có lẽ là quá nhàm chán, bắt đầu quay vòng quanh Tô Hiểu.
Sau khi Bố Bố Uông chuyển năm vòng, tay Tô Hiểu khựng lại, nhân vật trong trò chơi tử vong, khóe mắt hắn co giật.
Sau mười vòng, Tô Hiểu thả máy tính bảng trong tay xuống, lấy ra thần khí • dép lê bản to đặt riêng từ trong không gian chứa đồ.
Bố Bố Uông hoảng sợ khẽ run rẩy, ánh mắt kia rõ ràng là: "Chủ nhân, đùa thôi, ngài sao lại cài khuy áo hạt châu."
Trong bầu không khí có chút vui sướng, màn đêm dần dần buông xuống, Tô Hiểu đóng trò chơi giải đố tìm ra lời giải, mặc dù độ khó của trò chơi này phát rồ, nhưng lại nâng cao năng lực tư duy của hắn, hắn chuẩn bị liên lạc với nhà phát triển trò chơi, Bì Bàn, hỏi một chút đối phương có còn trò chơi cùng loại có độ khó cao không, tốt nhất là loại hình khác.
Ánh trăng chiếu rọi ngoài cửa sổ có chút đỏ lên, ngọn nến trong phòng phụt một tiếng tắt ngấm.
"Bố Bố, Baha."
Tô Hiểu ra hiệu hai người bọn chúng đi cùng A Mỗ hội hợp, kẻ ám sát đã đến, cũng phong tỏa khu vực xung quanh, hình thành khu vực giống như kết giới, ánh trăng màu đỏ chiếu vào trong phòng, chính là biểu hiện rõ ràng nhất.
Tô Hiểu đứng lên, cắm trường đao vào bao bên hông, có lẽ, hắn có thể mượn cơ hội lần này đánh giá thực lực của mình trong lục giai.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận