Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 31: Ta không phải ngươi đồ ăn

**Chương 31: Ta không phải đồ ăn của ngươi**
Trong một chiến hào được xây dựng bằng bê tông cốt thép.
Chiến hào này rộng chừng ba mét, phía trước có hình bậc thang, phía sau là một loạt hầm trú ẩn, dùng để tránh né hỏa lực của địch.
Trong chiến hào lờ mờ có tiếng lẩm bẩm, mùi chân thối lẫn mùi m·á·u tươi tràn ngập. Một số binh lính đầu quấn băng gạc đẫm m·á·u đang ngủ say, số khác thì lảm nhảm điều gì đó, thậm chí có người còn qùy một chân xuống đất cầu nguyện.
"Thần hi chi thần tại trong lòng ta, xin ngài t·h·a ·t·h·ứ ta ác..."
Tiểu trợ thủ đặt một tay lên n·g·ự·c, miệng lẩm nhẩm lời cầu nguyện, điều đáng nói là, nàng nói bằng phương ngữ của một vùng quê nào đó thuộc Thái Dương vương quốc.
"Nữ binh, ta không đoán sai, quê hương của ngươi là Yaphan."
Một Fumaura người Thái Dương vương quốc ngồi cạnh tiểu trợ thủ, thái độ rất hiền hòa.
"Ừm?"
Tiểu trợ thủ vừa rửa mặt, dưới ánh đèn phản chiếu, làn da nàng trông rất trắng mịn.
Fumaura gật đầu cười cười, lộ ra hàm răng sún. Ban ngày hắn bị sóng xung kích từ đạn p·h·á·o hất tung, đập đầu vào chiến hào đầy bùn đất, c·h·ặ·t đ·ứ·t nửa chiếc răng cửa.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của tiểu trợ thủ, nhịp tim của Fumaura tiên sinh có chút tăng tốc. Đ·á·n·h trận lâu như vậy, đừng nói đến một tiểu trợ thủ có tư sắc không tệ, chỉ cần là phái nữ, liền có thể khơi lên ngọn lửa dục vọng trong lòng Fumaura này.
Hai người càng trò chuyện càng quen thuộc. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tô Hiểu mang theo tiểu trợ thủ. Tiểu trợ thủ hiểu rất rõ tình hình bên trong Thái Dương vương quốc, sau khi đeo kính s·á·t tròng màu lam, sẽ không dễ dàng bị nhìn thấu thân phận.
Fumaura tuổi chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy bắt đầu tán tỉnh, tiểu trợ thủ rất giỏi ăn nói, đây là thiên phú của nàng.
Lúc mới đầu, Fumaura chỉ nghĩ đến chuyện qua đường, nhưng sau một thời gian trò chuyện, Fumaura p·h·át hiện 'nhân phẩm' của tiểu trợ thủ rất không tệ, là loại phụ nữ sau khi chiến tranh kết thúc có thể mang về quê nhà kết hôn cũng không có vấn đề gì.
Nhìn thấy tiểu trợ thủ c·ở·i mở tươi cười, Fumaura cười có chút ngượng ngùng, hối hận vì những suy nghĩ x·ấ·u xa trước đó trong lòng. Một cô gái tốt như vậy, hắn thế mà chỉ nghĩ đến chuyện qua đường, đây quả là hành vi bạc tình bạc nghĩa.
Tiểu trợ thủ nhạy bén p·h·át hiện ra điểm này, nàng rõ ràng là không muốn để cho chuyện này p·h·át sinh. Không có hứng thú với nàng sao được? Không hứng thú thì lát nữa ai sẽ dẫn đường? Nàng còn làm sao g·i·ế·t c·h·ế·t đối phương?
Sau một phen bắt chuyện, Fumaura lần nữa cảm thấy hứng thú với tiểu trợ thủ, lưu ý đến ánh mắt dần dần nóng bỏng của Fumaura, tiểu trợ thủ nở một nụ cười, lúc này mới đúng, nếu không thì một lát nữa g·i·ế·t c·h·ế·t đối phương nàng sẽ day dứt.
Fumaura châm một điếu t·h·u·ố·c, vô tình hỏi: "Buổi tối ăn gì?"
"Đồ ăn áp súc, khó ăn c·h·ết đi được, cái tên đáng ghét nào đó không cho ta nhóm lửa, còn đạp ta một cái."
Tô Hiểu liếc mắt nhìn tiểu trợ thủ từ phía xa mười mấy mét.
"Ngươi còn đang tuổi lớn, chỉ ăn đồ ăn áp súc sao có thể được."
Nghe được câu này, tiểu trợ thủ suýt nữa cười ra tiếng, nàng đã hai mươi tuổi rồi, còn "đang tuổi lớn" cái gì chứ.
"Theo ta."
Fumaura đứng dậy đi về một phía của chiến hào, tiểu trợ thủ nuốt nước miếng, rất rõ ràng, gã Fumaura 'mới quen' này nhường vị trí tốt cho nàng.
Tiểu trợ thủ đi theo Fumaura rời đi, thấy cảnh này, mười mấy binh sĩ xung quanh nhỏ giọng chửi thề một tiếng, thực tế thì trong lòng bọn họ rất là hâm mộ.
Fumaura mang theo tiểu trợ thủ đi loanh quanh vài vòng trong chiến hào, sau đó tiến vào một đường hầm dưới mặt đất, nơi này thông với bên trong cứ điểm St. Limen.
x·u·y·ê·n qua đường hầm dưới mặt đất, Fumaura mang theo tiểu trợ thủ đến tầng ngầm của cứ điểm, cuối cùng đi vào một phòng bếp. Từ đầu đến cuối, Tô Hiểu đều theo dõi từ khoảng cách năm mươi mét.
Với sự chuẩn bị là mấy bao t·h·u·ố·c, năm đầu bếp rời khỏi phòng bếp, trong bếp chỉ còn lại Fumaura và tiểu trợ thủ.
Trong phòng bếp rộng lớn, Fumaura xắn tay áo lên, hỏi: "Muốn ăn cái gì? Một chút t·h·ị·t cũng không có vấn đề."
"Trưởng quan, ngài là người tốt."
Tiểu trợ thủ nhìn ngang nhìn dọc trong phòng bếp, nàng đang x·á·c nh·ậ·n xem trong bếp có còn ai khác không.
"Thương cảm bộ hạ, đây là việc mà mỗi quan tướng đều phải làm."
"Phải không, vậy ngài thật sự là một người tốt."
Tiểu trợ thủ đứng sau lưng Fumaura, một con d·a·o găm tung bay trong tay nàng.
"Cũng chưa nói tới là người tốt gì..."
Fumaura nói được nửa câu đột nhiên dừng lại, hắn cúi đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, hai cánh tay của hắn đã đầy m·á·u tươi.
"Địch..."
Phập phập, phập phập...
Tiểu trợ thủ túm lấy tóc Fumaura, kéo đầu hắn sang một bên, nhắm vào phần cổ trần trụi bên cạnh hắn mà đ·â·m liên tiếp mấy nhát, động tác dứt khoát, cuối cùng còn thọc vào giữa lưng Fumaura một đ·a·o.
Phù một tiếng, Fumaura va vào bàn bếp kim loại phía trước, thân thể hắn trượt xuống, rất nhanh liền ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào bàn bếp.
Fumaura phát ra âm thanh khò khè trong cổ họng, hắn che lại phần cổ, ngửa đầu nhìn tiểu trợ thủ.
"x·i·n ·l·ỗ·i, ta không phải đồ ăn của ngươi."
Tiểu trợ thủ đ·â·m một đ·a·o vào cằm dưới của Fumaura, thân thể Fumaura co lại, triệt để m·ấ·t đi âm thanh.
"Ngươi là người tốt, cho nên cho ngươi được c·h·ế·t th·ố·n·g k·h·o·á·i."
Tiểu trợ thủ lau m·á·u trên mặt, nhanh chân đi tới cửa phòng bếp, mở cửa ra, Tô Hiểu đang đứng ngay ở cửa.
Tô Hiểu bước vào phòng bếp, mùi m·á·u tươi nồng nặc khiến hắn nhíu mày.
"Cái này không thể trách ta, hắn muốn ngủ ta, ta đương nhiên phải đ·â·m hắn mấy đ·a·o."
Tiểu trợ thủ nghiêng đầu, m·á·u tươi chảy xuống cằm, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nếu như Fumaura còn s·ố·n·g, hắn nhất định sẽ phẫn nộ gầm lên một tiếng: "Là cô nương nhà cô mồi chài ta trước."
Tô Hiểu lấy mấy cái khăn mặt, bắt đầu lau dọn v·ết m·áu ở hiện trường.
Sau khi xử lý xong v·ết m·áu và t·h·i t·h·ể, Tô Hiểu và tiểu trợ thủ rời khỏi phòng bếp. Dựa theo tin tình báo mà tiểu trợ thủ nắm được, cứ điểm St. Limen có tổng cộng mười tầng. Hai tầng dưới mặt đất phụ trách trữ vật, súng ống đ·ạ·n dược, lương thực, vật phẩm dễ cháy dễ nổ đều được cất trữ ở tầng hầm thứ hai, tầng hầm thứ nhất là phòng ăn, phòng sinh hoạt chung của các binh sĩ.
Tầng một đến tầng bốn là ký túc xá tập thể của binh lính bình thường, tầng năm là nơi ở và sinh hoạt của các sĩ quan, tầng sáu đến tầng tám thì cất giữ các loại v·ũ k·hí hạng nặng.
Mục đích của Tô Hiểu chính là tầng năm của cứ điểm St. Limen. Đến đó, hắn sẽ mở ra năng lực trinh s·á·t, tìm k·i·ế·m vị trí của mục tiêu nhiệm vụ Du Bois.
Sau khi rời khỏi phòng bếp, Tô Hiểu và tiểu trợ thủ tiến vào một phòng ăn lớn ở tầng hầm thứ nhất. Trong phòng ăn có hơn ngàn binh sĩ Thái Dương vương quốc.
Tiểu trợ thủ sắc mặt như thường, thậm chí còn chào hỏi với một binh sĩ đi ngang qua. Đến nơi này, tất cả những gì trong tầm mắt đều là địch nhân, một khi bại lộ, sẽ bị đ·á·n·h thành cái sàng trong nháy mắt.
x·u·y·ê·n qua phòng ăn tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, không gặp bất cứ nguy hiểm nào, Tô Hiểu và tiểu trợ thủ đến tầng một trên mặt đất. Nơi này có nhiều binh lính hơn, may mắn là không có trạm kiểm soát, đến đây, chính là lúc p·h·át huy diễn kỹ.
Tô Hiểu thuộc về bản sắc diễn xuất, khí huyết nồng nặc trên người hắn chính là tấm giấy thông hành tốt nhất, tiểu trợ thủ thì có thể bắt chuyện với bất cứ ai mà không để lộ sơ hở.
Tầng một, tầng hai, khi đến tầng hai, một quả Apollo xuất hiện trong tay Tô Hiểu, hắn nhét quả Apollo vào khe hở dưới bậc thang, Apollo chưa được kích hoạt sẽ không dễ bị phát hiện.
Rất nhanh, Tô Hiểu và tiểu trợ thủ đến tầng bốn, đi lên nữa chính là nơi ở của các sĩ quan Thái Dương vương quốc. Muốn ra vào nơi này yêu cầu phải chứng minh thân ph·ậ·n.
Tô Hiểu và tiểu trợ thủ liếc nhau, tiểu trợ thủ dùng ánh mắt hỏi.
"Dựa vào tường."
Tô Hiểu áp sát vách tường ngoài của cứ điểm, tận lực rời xa vị trí đặt Apollo.
PS: (Đây là bù cho ba chương ngày hôm qua, buổi tối còn có ba chương nữa.) (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận