Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 06: Lilith

Chương 06: Lilith
Chương 06: Lilith
Một chiếc xe chiến thuật đột kích lao vun vút trên bãi sa mạc gồ ghề, phía sau là một con giải hạt (cua) cự hình toàn thân màu trắng, nhe nanh múa vuốt về phía Tô Hiểu trước mặt, dáng vẻ như quyết không bỏ qua.
Tuy người nhặt ve chai thuộc chủng tộc ở tầng đáy của Hắc Uyên, nhưng chiếc xe bọn hắn lắp ráp lại đặc biệt tốt. Tô Hiểu từ từ đạp chân ga, thế mà dần dần kéo dài được khoảng cách với con giải hạt phía sau.
"Tư!"
Một tiếng rít chói tai truyền đến, Tô Hiểu đạp ga hết cỡ. Đã biết mũi tên lớn trên la bàn tọa độ không đáng tin cậy, vậy thì hắn tìm một mũi tên nhỏ hơn vậy.
Năm phút sau, Tô Hiểu thoát khỏi sự truy đuổi của cua ký sinh, tốc độ xe cũng dần chậm lại. Lần này hắn cẩn thận hơn nhiều, trước khi đến điểm tập kết được chỉ bằng mũi tên nhỏ, hắn thả Mắt Sứ Đồ ra quan sát trước.
Sau một hồi quan sát, Tô Hiểu xác định đây là một điểm tụ tập nhỏ lưu động, được tạo thành từ mười mấy chiếc xe tải lớn có thể ghép lại với nhau bất cứ lúc nào. Do bão cát ăn mòn, những chiếc xe tải này đều có màu vàng sẫm. Lúc này, những người này đang dùng một chiếc xe tải hạng nặng đào đất, khiến bụi đất bay mù mịt.
Tô Hiểu vừa lái xe đến gần điểm tụ tập này, một người phụ nữ có thân hình phủ đầy vảy bạc, và một cái đuôi thằn lằn dài, đã chặn đường đi.
Người phụ nữ vảy bạc đội một chiếc mũ tròn kim loại, thứ này rất giống một bộ phận được tháo ra từ mũ giáp công nghệ cao, mặt bên còn có mấy sợi dây điện dò ra, nối với sau gáy của người phụ nữ vảy bạc.
Keng, keng, keng...
Người phụ nữ vảy bạc gõ cửa sổ xe, ra hiệu Tô Hiểu mở cửa xe. Vì quy tắc cơ bản ở ngoài vực sâu, Tô Hiểu rút con D. Ám Sát bên hông ra, đồng thời mở chốt an toàn.
"Hôm nay chúng ta không mở cửa."
Người phụ nữ vảy bạc liếc nhìn khẩu D. Ám Sát trong tay Tô Hiểu, rõ ràng cảm thấy Tô Hiểu không phải hạng dễ chọc.
"Chỉ là muốn đổ thêm chút nhiên liệu thôi."
"Ta đã nói, hôm nay chúng ta không có mở cửa."
Tay Tô Hiểu nắm lấy da rồng khựng lại, nếu đối phương thực sự không có mở cửa, vậy thì không cần cắt một miếng da rồng, giết sạch, trực tiếp cướp! Đây chính là Hắc Uyên.
"Ngươi chắc chắn chứ."
Tô Hiểu buông lỏng tay đang nắm da hắc long.
"Đổ đầy xăng, ít nhất phải rộng một centimet, dài không dưới nửa mét. Quá ít thì coi như da của Á Long cũng không có giá trị gì, dù sao đây cũng là thuộc về da."
"Thành giao."
Xoẹt một tiếng, Trảm Long Thiểm cắt lấy một đoạn da hắc long.
"Loại nhiên liệu nào?"
"Không rõ, tự mình xem đi."
"Vị khách kỳ quái."
Người phụ nữ vảy bạc rút dây điện trên gáy ra, cắm dây điện vào trong bình xăng, cảm nhận một lát, rồi cất bước đi về phía điểm tập trung.
Không lâu sau, người phụ nữ vảy bạc mang theo hai thùng kim loại trở về. Cách cô ta đổ nhiên liệu rất đơn giản, thô bạo, trực tiếp rót vào trong bình xăng.
Người phụ nữ vảy bạc dựa vào thân xe, vừa đổ nhiên liệu, vừa huýt sáo.
"Nếu ngươi còn dám phát ra bất cứ âm thanh gì khiến ta hiểu lầm, thì mấy phút sau, ta sẽ lột từng mảnh vảy trên người ngươi ra."
"Khách nhân, không cần phải cảnh giác như vậy chứ."
Người phụ nữ vảy bạc gãi gãi mặt, trong lúc lơ đãng ấn nút bấm bên trên mũ kim loại. Hiển nhiên, Tô Hiểu không phải loại người mới ngây thơ mới vào Hắc Uyên, không dễ trêu chọc.
Trong đám xe tải cách đó trăm mét, một tên Lân Tộc có khẩu súng bắn tỉa mạch xung hạt mạch đang ghé trên nóc xe tải, hạ súng xuống. Lần này chỉ làm ăn thôi, không 'cướp hàng'.
"Thục Tội Giả Cao Điểm còn cách nơi này rất xa."
Nhàn rỗi không có việc gì, Tô Hiểu bắt đầu dò hỏi tin tức từ người phụ nữ vảy bạc, loại lữ hành giả trà trộn trong Hắc Uyên này mặc dù không đáng tin, nhưng lại có kiến thức rộng rãi.
"Đến cái nơi quỷ quái đó làm cái gì? Thôi, ngươi có chết ở đó thì cũng không liên quan gì tới ta. Cứ đi về hướng nam, nếu như không chết trên đường, thì sớm muộn ngươi cũng có thể tới nơi đó. Đúng rồi, thấy ngươi cũng có chút anh tuấn, có muốn làm một chút với ta không? Đảm bảo ngươi hài lòng, để cảm tạ, thì trái tim Á Long kia thuộc về ta."
Người phụ nữ vảy bạc kéo cổ áo ra một chút, không làm được việc bạo lực, thì nàng ta liền dùng những phương thức khác.
"Ta không có hứng thú với nữ thằn lằn toàn thân đầy vảy."
"Thôi đi, đồ nhân loại không hiểu phong tình."
Người phụ nữ vảy bạc lè lưỡi liếm khóe miệng, đó là một cái lưỡi chẻ nhánh, tinh tế giống như lưỡi rắn.
Người phụ nữ vảy bạc mang theo thùng dầu rỗng đi về phía đám xe tải. Hắc Uyên là như thế, uy hiếp không được thì dùng bạo lực, bạo lực không được thì dùng sắc dụ. Đều không được thì từ bỏ, còn sống mới là quan trọng.
Hỗn loạn, điên cuồng, sức mạnh là trên hết, trước một khắc có lẽ vẫn đang công bằng giao dịch, thì sau một khắc đã có thể trở mặt.
Tô Hiểu tiếp tục lên đường, hắn có một loại cảm giác, trước mắt chỉ là giai đoạn ban đầu, đến Thục Tội Giả Cao Điểm, mới là bắt đầu của nhiệm vụ tấn thăng.
Sau khi lái chiếc xe chiến thuật đột kích được mấy tiếng, Tô Hiểu phát hiện, vật này lại có chức năng lái tự động.
Năm tiếng sau, trời dần tối. Tô Hiểu vỗ vỗ cát bụi trên đầu, mặt đất xung quanh hắn đầy vết máu, chiếc xe chiến thuật đột kích đã bị đâm xuyên. Một loại sinh vật cực giống trùng cát bị chém thành bốn đoạn, thứ này khi ẩn nấp trong cát, chỉ cần nó bất động, thì năng lực trực cảm của Tô Hiểu cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của nó. Đây là một sinh vật rất khủng bố, suýt chút nữa nó đã xuyên thủng đầu Tô Hiểu.
Tiếp tục tiến lên một giờ, ban đêm sát vách bắt đầu chuyển lạnh. Trước một đống lửa đang cháy hừng hực, Tô Hiểu đang lật nướng một khối thịt rồng to lớn có kết cấu tinh tế. Mỡ nhỏ giọt lên than củi, tóe ra một mảnh hoa lửa.
Dùng Trảm Long Thiểm cắt lấy một khối thịt hắc long to lớn, Tô Hiểu bắt đầu nhai ngấu nghiến. Hương vị rất ngon, ít nhất là thịt mềm, mọng nước. Nếu có gia vị tẩm ướp kèm theo, thì món này tuyệt đối là một món ăn mỹ vị, đáng tiếc, hiện tại ngay cả muối cũng không có, nhưng hương vị vẫn rất tuyệt vời.
Trong khi Tô Hiểu đang ăn thịt rồng, thì một luồng ba động không gian đánh tới, cùng lúc đó, một khối tinh thể nào đó trong không gian chứa đồ của hắn bị vỡ nát. Đây là vật liệu do nữ Mị Ma Lilim tặng cho Tô Hiểu, cũng thẳng thắn nói rõ với Tô Hiểu, thứ này có thể định vị tọa độ của hắn, nếu có lo nghĩ về nàng, thì có thể cân nhắc vứt bỏ.
Khi ba động không gian biến mất, một nữ ác ma có chiều cao khoảng 1m65, làn da hơi ngăm đen, ăn mặc mát mẻ đứng trước mặt Tô Hiểu, trong tay nàng đang cầm một thanh chiến liêm, chân dê phía dưới không vào trong cát.
Nữ ác ma đầu tiên gật đầu với Tô Hiểu, sau đó ngồi xuống trước đống lửa, giật lấy một miếng thịt rồng bắt đầu ăn.
Tô Hiểu đánh giá tên nữ ác ma lộ ra vẻ đẹp hoang dã này từ trên xuống dưới, mặc dù hắn tạm thời không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng có thể định vị hắn một cách chính xác như vậy, loại chuyện này trong hư không, có lẽ chỉ có một người có thể làm được.
"Lilim phái ngươi tới?"
Tô Hiểu châm một điếu thuốc, sau khi hắn ăn gần mười mấy cân thịt hắc long cùng long tâm, thì trong bụng mơ hồ truyền đến cảm giác ấm áp.
"Tỷ tỷ rất nhát gan, nàng không dám, là Walpole."
Hiển nhiên, nữ ác ma cũng thuộc loại người ít lời, nhưng nàng vừa tới đã bắt đầu ăn, rõ ràng là một kẻ ham ăn. Trước mắt, đại ác ma Walpole không có ở đây, nữ ác ma này đến cả tôn xưng cũng bỏ qua luôn.
"Walpole?"
Tô Hiểu có chút ấn tượng với cái tên này, hắn từng nghe Lilim nói qua, đó là một trong những đại ác ma của Ác Ma tộc.
"Ta là Lilith, Ác Ma tộc, nữ tính, mười chín tuổi, chiến sĩ, rất mạnh, ân, cứ như vậy."
Lilith không giống với cái tên của nàng ta. Theo tính cách ban đầu mà nàng thể hiện, rõ ràng là thuộc loại, chỉ cần không hợp ý, liền xách liêm đao lên chém ngay lập tức, hoặc là nói, nàng đang rất muốn ăn thịt hắc long, nên không có thời gian nói chuyện.
Lilith, Lilim, không thể nghi ngờ, đây là mối quan hệ người thân trực hệ, mặc dù người trước là ác ma hệ chiến đấu, còn người sau là mị ma.
Tuổi tác của cả hai có chút chênh lệch, Lilim đã trưởng thành, còn Lilith, tuy nhìn có vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng trên thực tế lại là một thiếu nữ Ác Ma tộc chưa hiểu sự đời.
Đại ác ma Walpole phái Lilith đến, một là để thể hiện thành ý của Ác Ma tộc, hai là để nàng ta tới Hắc Uyên rèn luyện. Năng lực chiến đấu của nàng không yếu, chỉ thiếu kinh nghiệm, đại ác ma Walpole tuyệt đối là một lão âm tất (kẻ nham hiểm) siêu cấp. Hắn phái một Lilith kinh nghiệm sống chưa nhiều, nhưng năng lực chiến đấu đầy đủ đến đây, rõ ràng là đại diện cho thái độ của Ác Ma tộc. Không muốn cùng Tô Hiểu tính kế lẫn nhau, nhưng vẫn sẽ cung cấp sức chiến đấu.
"Ngươi làm sao để chứng minh thân phận?"
Tô Hiểu nhìn cái xiên thịt trống không, khóe mắt khẽ co rút lại một cách khó nhận ra, vị thiếu nữ ác ma này, ăn rất khỏe.
"Cái này có thể chứng minh."
Lilith lau mỡ dính trên miệng, lấy ra một viên tinh thể cầu.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận