Luân Hồi Nhạc Viên (Bản dịch thứ 2)

Chương 29: Giết ra một đường máu

**Chương 29: Mở Đường Máu**
Hai tên thú nhân bị Tô Hiểu cắt yết hầu, cùng lúc đó, những binh sĩ bộ lạc ở gần đó ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, bọn chúng lập tức cảnh giác.
Tô Hiểu xông vào trong đám quân bộ lạc, thân ảnh xuyên qua giữa từng binh sĩ, mục tiêu công kích của hắn chỉ có cổ họng, đao nào đao nấy trí mạng.
Khi Tô Hiểu đánh ngã được mười hai tên địch, đám quân bộ lạc xung quanh mới hoàn toàn phát hiện ra hắn.
"Địch tập!"
Binh lính bộ lạc xung quanh có chút không dám tin, nếu như nói Tô Hiểu là ám dạ tinh linh tộc, bọn chúng sẽ không bất ngờ, nhưng Tô Hiểu nhìn thế nào cũng là nhân loại.
Tô Hiểu thu hồi tàn sát đoản đao, trảm long thiểm xuất hiện trong tay hắn, phản kích thuẫn được mở ra.
Hoàn Đoạn.
Tranh.
Vòng đao mang khuếch tán, đám quân bộ lạc xung quanh Tô Hiểu sững sờ tại chỗ, một đường máu xuất hiện ở giữa ngực và bụng của bọn chúng, còn đám người lùn, trực tiếp bị chém bay đỉnh đầu.
Tô Hiểu không thèm nhìn những binh sĩ đang ngây người tại chỗ, trực tiếp xông về phía trước, hắn cần phải giết trở về cứ điểm Kurotsuchi trước khi bị những kẻ cao tầng của quân địch chú ý tới.
Hoàn Đoạn dọn đường, Tô Hiểu xông vào trong đám quân bộ lạc được mười mấy mét, trên đường công kích của hắn, những tên lính bộ lạc đang ngây người kia ngã nửa thân trên xuống đất, kêu gào thảm thiết, chờ đợi bọn chúng chính là tử vong.
Tô Hiểu nhìn về phía trước, không để ý tới những đòn công kích từ bên trái, phải và sau lưng, tất cả đều do phản kích thuẫn phòng ngự.
Trường đao tung bay, bởi vì có địch nhân ngăn cản, tốc độ tiến lên của Tô Hiểu rõ ràng chậm lại, hắn cần phải giết chết địch nhân trước mặt rồi mới có thể tiến lên.
"Giết hắn!"
"Phía sau xuất hiện quân địch!"
Từng tiếng gào thét truyền đến, Tô Hiểu không để ý tới, lúc này hắn đã không cần lo lắng việc tiêu hao thể lực, giết trở về cứ điểm Kurotsuchi mới là mấu chốt.
Một đao chém giết quân địch trước mặt, chém xuống trường đao không dừng lại, hơn nữa mở ra năng lực Thanh Cương Ảnh.
Phốc phốc.
Một tên người lùn xuyên trọng giáp bị chém giết, Tô Hiểu lướt qua bên cạnh thi thể thú nhân và người lùn, lại xuất hiện thêm địch nhân mới ở phía trước.
Giờ phút này Tô Hiểu cách cứ điểm Kurotsuchi khoảng tám trăm mét, điều này làm hắn có nhận thức mới về lực lượng của cự nhân tộc.
Tám trăm mét khoảng cách đối với Tô Hiểu tới nói không tính là xa, nhưng đó là trong tình huống không có địch nhân ngăn cản, nếu như trong tám trăm mét này tràn đầy địch nhân thì sao? Đáp án là rất khó đột phá.
Máu tươi văng tung tóe, tay chân đứt lìa bay tứ tung, không có binh sĩ bộ lạc nào có thể đỡ được một đao của Tô Hiểu, mỗi một đao của hắn đều dùng lực vượt quá tám thành, cái giá phải trả là, thể lực của hắn tiêu hao càng nhanh.
Đòn công kích dày đặc từ bốn phương tám hướng đánh tới, phản kích thuẫn bị chém đinh đinh rung động, độ bền nhanh chóng giảm xuống.
Thế nào là mở đường máu? Tô Hiểu hiện tại chính là mở đường máu, không mở được con đường máu này, hắn rất có thể sẽ chết trong đại quân bộ lạc, bị biển người mãnh liệt nuốt chửng, còn về việc chạy trốn đến lãnh địa liên minh bộ lạc, như vậy đích xác có thể bảo toàn tính mạng, nhưng lợi nhuận của thế giới này cơ bản dừng ở đây, 【cành cây thánh tượng thụ thân】 cũng không cần phải suy nghĩ.
Trên đường công kích của Tô Hiểu, bên người truyền đến tiếng răng rắc giòn vang, phản kích thuẫn vỡ nát.
Một thanh lưỡi rộng đại đao chém về phía mặt Tô Hiểu, hắn không né tránh, mà là dùng trảm long thiểm đón đỡ binh khí của địch nhân.
Đinh linh một tiếng, thanh lưỡi rộng đại đao kia bị chém đứt, đồng thời bị chém ra còn có đầu của địch nhân, độ sắc bén của trảm long thiểm lần nữa bày ra tác dụng mấu chốt ở thời khắc này.
Vừa mới chém giết một tên địch nhân, Tô Hiểu bắt đầu thúc đẩy phản kích thuẫn xuất hiện, nhưng mà không như mong muốn, bởi vì phản kích thuẫn vừa mới phá toái, năng lượng Thanh Cương Ảnh bên trong đang dần dần phệ diệt bên cạnh Tô Hiểu, phản kích thuẫn mới cần 0.2 ~ 0.8 giây mới có thể hình thành, đây coi như là nhược điểm của phản kích thuẫn.
Đương nhiên, nếu như xung quanh không có năng lượng Thanh Cương Ảnh dần dần phệ diệt, mở ra phản kích thuẫn chỉ là trong nháy mắt.
Phản kích thuẫn mới dần dần hình thành, nhưng công kích của địch nhân xung quanh đã tới.
Tô Hiểu cúi đầu tránh thoát một thanh trường kiếm, tóc đen ngắn bị kình phong thổi lên, trong tay hắn, trảm long thiểm chém về phía các loại vũ khí từ phía bên phải, đinh đinh đang đang một hồi giòn vang, mấy loại vũ khí bị trảm long thiểm chặt đứt.
Phốc phốc, máu tươi văng tung tóe.
Sau lưng Tô Hiểu mát lạnh tê dại, loại cảm giác này không thể quen thuộc hơn, hắn bị lợi khí chém bị thương, vết thương tổng cộng có bốn chỗ, phía bên phải xương bả vai một chỗ, phần lưng trung tâm một chỗ, bên trái sau lưng hai chỗ, biển người mãnh liệt, nhanh chóng công kích khiến Tô Hiểu bị thương.
Phản kích thuẫn mới xuất hiện, tất cả vũ khí đánh tới đều bị ngăn trở.
Trong nháy mắt khi phản kích thuẫn xuất hiện, bước chân Tô Hiểu tăng tốc, khi hắn xuất đao, phản kích thuẫn phía trước quỹ tích trảm kích lập tức khuếch tán ra xung quanh.
Cảm giác tê dại ở vết thương trên lưng biến mất, thay vào đó là cơn đau nhức kịch liệt.
Tô Hiểu không để ý vết thương sau lưng, hắn đã thành thói quen, hơn nữa giết địch khôi phục sinh mệnh giá trị, có thể khiến tốc độ khép lại vết thương tăng tốc.
"Lại đến!"
Tô Hiểu hét lớn một tiếng, mấy tên binh sĩ bộ lạc gần đó lộ ra vẻ sợ hãi, bọn chúng bị khí phách này của Tô Hiểu chấn nhiếp.
Giết, không ngừng tiến về phía trước giết, chỉ có xuyên thủng đám quân bộ lạc, hắn mới có thể sống sót.
Một màn kinh người xuất hiện trên chiến trường, một người, một cây đao, giết vào trong vạn quân không ai có thể ngăn cản, người này không phải tới lấy đầu địch thủ, hắn là muốn xuyên thủng đám quân bộ lạc, dùng cái này thu hoạch được sinh cơ.
Bên trong rừng rậm phía sau đám quân bộ lạc, tinh linh muội tử đang ẩn thân ngơ ngác nhìn Tô Hiểu đang tắm máu phấn chiến trong biển người.
"Còn tưởng rằng... hắn nói giết trở lại cứ điểm Kurotsuchi là đang nói đùa, thật sự làm như vậy, hơn nữa, thật mạnh!"
Tinh linh muội tử bắt đầu hiếu kỳ, nàng hiếu kỳ Tô Hiểu có thể hay không giết tới cứ điểm Kurotsuchi.
...
Trong biển người.
Ngực Tô Hiểu phập phồng, hắn hô hấp bắt đầu dồn dập, cánh tay phải khó chịu, từ lúc hắn giết vào đám quân bộ lạc đến hiện tại đã qua nửa giờ.
Trong nửa giờ này, hắn vẫn luôn toàn lực chém giết địch nhân, sau đó tiến lên.
Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn lại, cứ điểm Kurotsuchi cao ngất phía trước càng ngày càng gần, cách hắn nhiều nhất không quá hai trăm mét, may mắn là, trên đường giết tới không gặp phải đầu mục của quân địch.
Toàn bộ chiến trường mấy chục vạn binh sĩ, khoảng cách ngang khoảng một cây số, khoảng cách dọc không thể tính toán, theo thương vong của binh lính hai bên, độ rộng dọc của chiến trường đang thu hẹp lại, loại chiến trường quy mô này, tỉ lệ gặp phải đầu mục của quân địch không lớn.
"Hẳn là. . . Không có vấn đề."
Vết thương sau lưng Tô Hiểu nóng bỏng một mảnh, hai trăm mét cuối cùng này, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn có thể giết qua.
Một dấu chân máu xuất hiện dưới chân Tô Hiểu, việc hắn giết vào trong đám quân địch hơn sáu trăm mét không phải là không có cái giá phải trả, trong lúc đó tổng cộng chịu mười ba lần lợi khí trảm kích, ba lần đòn đánh bằng vật cùn, bắp chân còn có hai hàng dấu răng, đó là sau khi Tô Hiểu chém vào ngực một tên thú nhân, phản kích thuẫn bị đánh nát, tên thú nhân kia trước khi chết đã cắn.
Sắc mặt Tô Hiểu hơi trắng bệch, đây là tình huống bình thường sau khi mất máu nhiều.
Ở tình huống bình thường, tại chiến trường giết địch nửa giờ, Tô Hiểu sẽ không chịu vết thương nặng như vậy, cũng sẽ không tiêu hao nhiều thể lực như vậy, hắn là ở trong đám quân bộ lạc công kích, đồng thời công kích còn muốn mở ra đường máu, điều này khiến tỉ lệ hắn bị thương tăng lên trên diện rộng.
Tô Hiểu không có thời gian xử lý vết thương trên người, hơn nữa vết thương nhiều kỳ thật cũng không quá đau, phiền phức chính là mất máu kéo dài.
Lần nữa xông lên phía trước giết thêm mười phút, Tô Hiểu nhìn thấy phía trước xuất hiện binh sĩ đế quốc đang giao chiến cùng đám quân bộ lạc, còn năm mươi mét, xông qua năm mươi mét này, hắn liền lên tới đỉnh cứ điểm Kurotsuchi.
Mùi máu tươi xộc vào khoang mũi, bên tai tràn đầy tiếng gào thét của quân đội đế quốc và đám quân bộ lạc, cách đó không xa còn có một bình 'lục lân hỏa bình thiêu đốt' rơi vào trong đám quân đế quốc, Tô Hiểu lắc lắc đầu, mất máu nhiều làm hắn bắt đầu mất tập trung.
"Tập kết."
Tiếng gầm giận dữ từ gần đó truyền đến, Tô Hiểu chém giết mấy tên thú nhân bên người sau đó tranh thủ nhìn lại.
Áo giáp đường vân màu đất, tay cầm chiến chùy, cưỡi lợn rừng, đó là một kỵ binh người lùn đại địa.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận