Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 990. Sợ! (2)



Chương 990. Sợ! (2)




Trương Bát được đấy!
- Kiến thức uyên bác!
- Có trí tuệ!
Hai người vừa cười vừa khen ngợi.
Các tu sĩ Thần cung càng bắt đầu vỗ tay theo.
Dù sao hắn chính là Mão Nhật Thần Sứ đại nhân. Kiến thức này còn rộng hơn cả bụng Kiếm Ngô đại nhân.
Lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mão Nhật thần sứ sau khi trả lời xong.
Rõ ràng, loại câu hỏi này vẫn không đáng nhắc đến.
Cao thủ chính là cao thủ!
- Ngươi là người có trí tuệ, ngươi có thể rời khỏi cánh cổng lớn sau lưng ta.
Con cóc lớn lại lên tiếng, tiếp đó cánh cổng phát ra tiếng ầm ầm, mở ra một khe hở.
Trương Mạc nghiêng đầu nhìn đám cỏ dại mơ hồ lộ ra sau cánh cổng, nhưng không trực tiếp tiến lên.
Đùa à, bản bổn tông chủ lăn lộn nhiều năm như vậy mà là vô ích sao?
Để bản bổn tông chủ một mình đến vùng đất chưa biết sao?
Không phải là nói bừa sao, bản bổn tông chủ tuy rằng rất to gan, nhưng cũng chưa đến mức độ đó.
Ngươi có chắc ngươi chính là Tiểu Hoàng không?
Giả dụ tên này chỉ thực sự rất giống thì sao?
Có khả năng tên này có thể nhìn thấu được một số thứ của bản bổn tông chủ không nhỉ?
Ổn định, nhất định phải ổn định.
– Khoan đã!
Khí Quân đại nhân nghe thấy để Trương Mạc tiến lên, vội vàng cũng bay người về phía trước, đến bên Trương Mạc.
- Không được tiến lên một mình, cẩn thận có gian trá!
Khí Quân đại nhân trực tiếp nói bên tai Trương Mạc.
Trương Mạc khẽ gật đầu, coi bản bổn tông chủ ngốc à, loại chuyện xấu xa này, đương nhiên là sẽ không mắc mưu.
Con cóc lớn thấy Trương Mạc không có ý tiến lên, nhất thời có chút sốt ruột.
- Nhanh chóng rời đi, đừng chậm trễ.
Con cóc lớn càng nói như vậy, Trương Mạc càng không thể tiến lên.
Ngươi nói chuyện này giống như kẻ buôn người vậy, ai tin thì là kẻ ngốc.
Lúc này Trương Mạc còn lùi lại mấy bước, Phòng Nhật Thần Sứ và Khuê Mộc Thần Sứ đều cùng tiến lên nói:
- Đã trả lời đúng, thì nên để chúng ta cùng rời đi!
- Đúng vậy, chúng ta đồng sinh tử, cùng tiến lên!
Phòng Nhật Thần Sứ và Khuê Mộc Thần Sứ gọi rất to.
Nhưng Trương Mạc lại rất muốn giữ khoảng cách với họ, ai muốn cùng các ngươi đồng sinh tử chứ!
Các ngươi chết thì cứ chết, đừng kéo bản bổn tông chủ chết theo.
Bên kia, Tiểu Hoàng cũng thốt lên một tiếng ‘Chết tiệt”.
Cái gì thế!
Lão cha cẩn thận quá rồi!
Không nhìn ra là ta sao?
Không phải, lão cha nhát quá!
Nghĩ kỹ lại, Tiểu Hoàng đột nhiên phát hiện ra tính toán của mình có vẻ không đúng lắm. Hắn tính hết mọi thứ, chỉ không tính đến sự nhát gan của lão cha.
Đúng vậy, lão cha chưa bao giờ tự mình hành động.
Nói hay thì là cẩn thận. Nói khó nghe thì là sợ chết!
Rắc rối rồi, rắc rối rồi!
Vỏ cây trên người Tiểu Hoàng sắp bị hắn cào rụng hết rồi.
Bộ xương cũng cười ha ha nói:
- Xem ra, không giống như ngươi tính toán nhỉ.
Tiểu Hoàng nói:
- Hắn chắc chắn nhận ra ta rồi. Nhưng lại không dám khẳng định, xem ra muốn tách hắn ra khỏi người Thần Cung, vẫn phải dựa vào mê cung.
Bộ xương nói:
- Nhìn dáng vẻ của hắn, cho dù vào mê cung, cũng không thể hành động một mình. Kế hoạch của ngươi về cơ bản là có vấn đề. Trừ khi bây giờ ngươi xuất hiện, có lẽ có thể khiến hắn tin tưởng.
- Xuất hiện ư? Không không không, ta không muốn xuất hiện trước mặt những người Thần Cung này. Họ thèm khát ta thì sao? Ta chỉ muốn gặp riêng cha ta.
Tiểu Hoàng suy nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ vào thân cây nói:
- Được rồi, vẫn phải ra tay!
Bộ xương kinh ngạc nói:
- Ra tay ngay sao? Ngươi không sợ đánh trúng lão cha của ngươi sao?
Tiểu Hoàng nói:
- Sợ, cho nên phải bảo vệ lão cha trước.
Nghĩ vậy, Tiểu Hoàng một lần nữa nắm chặt viên tinh thạch cóc.
Bên Trương Mạc vẫn luôn chờ hồi âm của con cóc lớn.
- Có vẻ như nó bị kẹt rồi!
- Có thể nhân cơ hội này diệt nó không?
- Ý tưởng hay, không thì ngươi lên! Công đầu này tặng cho ngươi!
- Ta chỉ nói vậy thôi. Công đầu gì đó, vẫn nên nhường cho người khác đi.
Khí Quân đại nhân và Kiếm Ngô đại nhân hơi giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người cảnh giác.
Mà cũng ngay lúc này, con cóc lớn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
- Muốn cùng rời đi, phải biểu lộ trí tuệ. Người đã biểu lộ trí tuệ, hãy đứng trước cửa, hoặc nhanh chóng rời đi!
Nghe vậy, bọn người Trương Mạc đều nhíu mày.
- Có đáng tin không?
Phòng Nhật Thần sứ thì tỏ vẻ không tin.
Trương Mạc còn đang do dự, thì đột nhiên thấy con cóc lớn đứng dậy, rút dao nĩa ra chuẩn bị tấn công.
- Thể hiện trí tuệ, hoặc là chết!
Sương mù xung quanh lập tức lại từ dưới chân tấn công tới.
Thật sự muốn đánh nhau sao!
Xem ra không phải nói đùa.
Thấy vậy, Trương Mạc vội vàng tiến lên vài bước, vòng qua con cóc lớn đi đến trước cửa.
Phải nói là, con cóc lớn thực sự không tấn công, Trương Mạc nắm chặt kiếm phù trong tay cũng buông xuống.
Khí Quân đại nhân lúc này lập tức nói:
- Trí tuệ, chúng ta thể hiện trí tuệ. Tiếp tục đoán đố!
Con cóc lớn lúc này mới thu dao nĩa lại, đồng thời quay đầu nhìn Trương Mạc.
Nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tinh ranh. Hết chương 990.



Bạn cần đăng nhập để bình luận