Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 159. Thiếu bảo (1)



Chương 159. Thiếu bảo (1)





Nhất định phải có ước mơ.

Có ước mơ, ngươi mới có thể là người có ước mơ.

- Trích từ Chương 2010, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.



Thuấn bộ, phong lôi lóe lên.

Hoàn toàn không thấy rõ bóng dáng, chỉ trong chớp mắt, Ẩn đã đến trước mặt Lôi Vĩnh.

Lôi Vĩnh theo bản năng hét lên:

- Mẹ kiếp!

Sóng âm chấn động hình dáng của Ẩn, nhưng kiếm của Ẩn vẫn đâm nhẹ vào ngực hắn.

Một kiếm, Lôi Vĩnh suýt nữa bị đâm thủng, may thay Tần Phong, Ngũ Thế Quyền, Liêu Nhất Sơn phản ứng không chậm.

- Đại ca!

Ba người đồng thời ra tay, một chưởng, một quyền, một kiếm, mang theo ba luồng khí lôi, hỏa, phong xoay tròn thành một thể, mạnh mẽ đẩy lui Ẩn.

Lần đầu tiên nhìn thấy chiêu sát thủ kết hợp như vậy, Ẩn cũng phải kinh ngạc.

Ba người hợp nhất, nguyên khí cộng hưởng, hợp uy tụ khí!

Thêm vào đó là một đại ca có công pháp sóng âm kỳ lạ, tổ hợp của bốn người này có vẻ thú vị.

Ẩn ẩn thân biến mất tại chỗ, Lôi Vĩnh vội vàng sờ ngực mình.

Mẹ kiếp, đã đâm vào một tấc, muộn thêm một chút nữa là chết. Đối phương cầm một cây gậy trúc mà lợi hại như vậy, tu vi quả thực đáng sợ.

- Lui!

Lôi Vĩnh nghiến răng nói, bốn người lập tức lùi lại, trước hết phải rời khỏi nơi chật hẹp này.

- Đại ca, dùng tuyệt chiêu đi. Dùng chiêu đó mà hét lớn rằng: X hết cả nhà ngươi!

- Đúng vậy đại ca, không dùng chiêu này thì không thể bắt hắn hiện thân được!

Lôi Vĩnh nhỏ giọng nói:

- Ta dùng chiêu này mới suýt bị đuổi khỏi tông môn đó. Quá mất mặt.

- Mất mặt cái gì, giữ mạng quan trọng hơn chứ đại ca!”

- Hơn nữa, chiêu này tự chế giễu, hữu dụng lắm!

Hắn lắng nghe tiếng nói chân thành của các huynh đệ.

Lôi Vĩnh cũng chẳng còn cách nào khác, cắn răng thốt lên:

- Được!

Hít một hơi thật sâu, khí đầy ngực, tinh thần phấn chấn.

- X cả nhà ngươi!

Sóng âm tứ trọng, chấn động khiến tường nhà nứt toác, bọn người Tần Phong gần như ngay lập tức phải khom người, né tránh luồng sóng âm tấn công.

Ẩn vốn đang tìm kiếm cơ hội thì một lần nữa bị luồng chấn động mạnh mẽ ép buộc hiện thân. Nhưng lần này, Ẩn lại bất ngờ xuất hiện ngay phía trên đầu bọn họ.

Một tay cầm gậy trúc tạo thành kiếm quang.

Đòn tất sát, Liệp Thiên Kình, Phong Lôi Quán Nhật Thiểm!

Một luồng lưu quang như thiên thạch rơi xuống, sóng âm của Lôi Vĩnh hoàn toàn không có tác dụng.

- Đại ca!

Khoảnh khắc cuối cùng, Lão Tứ Liêu Nhất Sơn nhảy vọt lên, đỡ kiếm cho Lôi Vĩnh.

Gậy trúc trượng xuyên thẳng qua ngực Liêu Nhất Sơn, khí kình cường bạo tràn vào, trực tiếp hóa thân thể Liêu Nhất Sơn thành tro bụi.

- Sư đệ!

Lôi Vĩnh gào thét thảm thiết, đột ngột rút một vật ra từ trong ống tay áo.

Ngay sau đó, trong ngõ tối phát ra một tiếng nổ lớn, cát bụi bay mù mịt, một đám mây hình nấm nhỏ bốc lên.



- Chết tiệt, nhà ai xả bồn cầu vậy!

- Tránh ra, tránh ra!

- Tránh ra hết, chuyện gì vậy!

Bên ngoài, người đi đường tản ra xa, nhìn những mảnh vỡ tung tóe, bụi khói bốc lên.

Một lúc lâu sau, một đám lính xông vào ngõ tối, nhưng chỉ thấy khắp nơi đổ nát, không thấy bóng người.

- Tra cho ta, ai đánh nhau ở đây?

- Dấu vết chiến đấu này, cược danh dự của ông nội ta, sự thật chỉ có một, chắc chắn là tàn dư của chính đạo. Chết tiệt, cuối cùng cũng có án lớn rồi.

Bọn ma binh lập tức bắt đầu lục soát xung quanh.

Còn lúc này, thủ phạm đã sớm rời đi.

Ẩn đã bay đi, đến một ngôi nhà, mắt đảo quanh bốn phía.

Đã chạy rồi, vậy mà vẫn để cho ba người đó chạy thoát, thật đáng ghét.

Vừa rồi, thứ phát nổ cuối cùng là cái gì vậy? Lực lượng thật kinh khủng.

Có vẻ như thanh kiếm của mình không nằm trên người họ, Ẩn quay người chuẩn bị trở về Phượng Hoàn Lâu, xem thử có thể tìm lại được thanh Phong Thích Kiếm của mình không.

Nhưng vừa mới quay người, đồng tử của hắn đã co lại, không xa, một tráng hán cũng đứng trên nóc nhà, nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường.

Thở ra như gió mạnh, thân hình như sắt đá, cao thủ!

Ẩn hơi nheo mắt lại, nắm chặt cây trúc trong tay.

Người tới chính là vệ sĩ của Thiên Mị Nhi, Mộc Đầu, mang theo nụ cười sảng khoái, Mộc Đầu nói:

- Lão ăn mày, là một cao thủ nhỉ? Đến Thanh Quận làm gì?

Ẩn chậm rãi đáp:

- Ta làm gì, liên quan gì đến ngươi?

Mộc Đầu nói:

- Bản thân không liên quan, nhưng ngươi phá hỏng chuyện của người khác, thì có liên quan rồi, hiểu không?

Ẩn trong nháy mắt hiểu ra, cười hắc hắc nói:

- Ồ, ngươi chính là người của nữ tử hát rong kia phải không? Hừ, người khác nhìn không ra, nhưng ngươi giấu không được ta. Mị tâm quyết thêm ma âm nhiếp thần, xuất xứ từ tam kiếp đoạt hồn công của Hồn Tông, đáng tiếc không có tu đến tinh túy, kém xa so cới Nguyệt Ma của Hồn Tông. Ha ha, ma tu!

Sắc mặt Mộc Đầu đột biến, quát lớn:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Ẩn cười nói:

- Ngươi đoán xem!

Thân hình Mộc Đầu bắt đầu phình to, trong mắt cũng bắt đầu lộ ra tia máu.

- Đoán thì ta không biết, nhưng chờ ta ăn hết tứ chi của ngươi, ngươi sẽ nói cho ta biết ngươi là ai?

Hơi thở điên cuồng, sát khí của cả hai dâng cao.

Khoảnh khắc tiếp theo, đồng thời ra tay!

Hết chương 159.



Bạn cần đăng nhập để bình luận