Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 188. Giận dữ mắng mỏ



Chương 188. Giận dữ mắng mỏ





Trên đời này không có ngọn núi nào không vượt qua được, chỉ có ngọn núi chưa vượt qua được mà thôi.

— Trích từ Chương 6037, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Phủ Quận thủ, đại sảnh.

Lão Lý đã đợi từ lâu, hôm nay đối với hắn mà nói, chính là thời khắc then chốt.

Có thể dụ được sát thủ ra không, lập được công lao không, chỉ cần xem lần cuối này.

Tầm quan trọng của nó, cơ bản cũng tương đương với việc sau khi đi tiểu, lắc lần cuối cùng.

Bỗng nhiên, lão Lý nhìn thấy Trương Mạc đội mũ che mặt bước vào.

Mắt sáng lên, lão Lý cười gật đầu nói:

- Được, được. Khí thế này, bước đi này, thần thái này, giống Tông chủ đến bảy tám phần rồi.

Nói xong, lão Lý bước tới, bắt đầu đi vòng quanh Trương Mạc.

- Eo thẳng, phải có khí thế. Tông chủ tuy keo kiệt và nhỏ nhen, nhưng chưa bao giờ hèn hạ!

Trương Mạc nghe mà nghiến răng, tên khốn kiếp này xem ra vẫn chưa nhận ra hắn.

Cũng không biết lão Lý là cố ý khen hắn, hay là hạ thấp hắn. Cái gì mà tuy keo kiệt và nhỏ nhen?

Ta keo kiệt sao?

Ta lúc nào keo kiệt?

Đùa chứ, cái bụng dạ này của ta, không nói là lòng dạ rộng như biển cả, thì ít nhất cũng là bụng dạ của tể tướng có thể chèo thuyền rồi.

Vu khống, vu khống trắng trợn.

Trương Mạc âm thầm ghi nhớ, dám nói hắn keo kiệt, vậy thì lát nữa ta sẽ khiến ngươi khóc đến đứt hơi.

Lão Lý vỗ vai Trương Mạc, tiếp tục nói:

- Lát nữa, ngươi nghe ta chỉ huy. Yên tâm, dù có sát thủ, cũng không thể làm gì ngươi được. Dù cho sát thủ có đâm trúng ngươi, cũng chưa chắc đã chết. Dù cho có chết thật, ta đảm bảo ngươi sẽ chết không đau đớn. Dù cho có rất đau đớn, ta vẫn có thể luyện xác ngươi thành thi quỷ. Tóm lại, đừng sợ!

Sắc mặt Trương Mạc đột nhiên thay đổi.

Cái quái gì thế này?

Có sát thủ sao?

Sát thủ ở đâu? Ta ghét nhất là sát thủ.

Tuyệt, Trương Mạc cuối cùng cũng phản ứng lại. Ồ, hóa ra không phải là chuyện bán quần áo, mà là tìm cho hắn một thế thân, làm mồi nhử!

Chuyện lớn như vậy, thế mà không thèm bàn bạc với Tông chủ là hắn.

May mà hắn đến sớm, nếu không nếu có sai sót, chẳng phải là chết không biết tại sao sao.

Trương Mạc không diễn được nữa, tháo mũ che mặt, trừng mắt nhìn lão Lý.

Lão Lý vốn còn đang lải nhải về cách tạo dáng lát nữa, kết quả vừa nói được nửa chừng, liền nhìn thấy khuôn mặt ‘hung dữ’ của Trương Mạc, còn có ánh mắt muốn ‘ăn tươi nuốt sống’ người kia.

- Ờ...... Ngươi từ bao giờ mà lại giống Tông chủ đến vậy!

Lão Lý cảm thấy não mình có chút phản ứng không kịp.

Trương Mạc vỗ vai hắn nói:

- Lão Lý à, bây giờ ngươi càng ngày càng quá đáng rồi. Dùng Tông chủ làm mồi nhử, ngươi có thể nhỉ, ngươi lợi hại nhỉ!

Nói xong, Trương Mạc lấy ra bắt đầu từ từ đeo găng tay, sau đó lấy ra Thiên Phương Ngũ Sắc Thạch.

Vừa nhìn thấy Thiên Phương Ngũ Sắc Thạch, lão Lý suýt chút nữa thì tè ra quần.

Ngay lập tức quỳ xuống đất nói:

- Tông chủ! Thật sự là ngài. Ta sai rồi. Đừng dùng thứ này đánh ta, nó có độc!

Trương Mạc tiến lên đá một cước vào mặt lão Lý.

- Ngươi cũng biết sợ à, biết cái bệnh dịch gà cũng là giả, đều là lừa ta phải không. Bây giờ Thiên Ma Tông có phải do ngươi quyết định không, hôm nay ta không xé quần đồ khốn kiếp ngươi, dù ngươi không mặc quần cũng phải đánh cho ngươi tơi tả!

Trương Mạc tung ra một loạt đòn đoạt mạng, đá cho lão Lý kêu rên liên hồi.

Nghe tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài, Dương Sở là người đầu tiên xông vào.

- Ai dám ở đây gây án!

Dương Sở cầm kiếm, vừa bước vào đã thấy Trương Mạc đang oai phong lẫm liệt.

Lập tức mặt Dương Sở cũng tái mét, nhìn tình hình là biết ngay chuyện đã bại lộ.

Dương Sở quay người định chạy thì Trương Mạc đã gọi giật lại.

- Dương Sở, đứng lại cho ta!

Dương Sở chậm rãi quay người, rồi quỳ xuống rất dứt khoát, nói:

- Tông chủ! Đều là chủ ý của lão Lý, ta chỉ là kẻ giúp sức thôi.

Trương Mạc vốn định cho Dương Sở đến đây đánh cùng mình, ai ngờ lại bắt được thêm một tên nữa.

Lúc này, Trương Mạc tức đến phát cười, cầm viên Thiên Phương ngũ sắc thạch dọa lão Lý một phen.

Ngay sau đó, Trương Mạc chỉ vào Dương Sở nói:

- Hôm nay hai người các ngươi định hãm hại ta thế nào, nói rõ ràng cho bổn tông chủ biết.

Dương Sở vội vàng nói:

- Để ta nói. Tông chủ, sự việc là thế này...

Dương Sở kể lại từ chuyện lão Lý muốn bắt thích khách, sau đó họ bàn bạc kế hoạch, định dụ địch vào sâu, tất cả đều kể ra hết.

Trương Mạc nghe càng lúc càng há hốc mồm, hay lắm, hóa ra hôm nay còn có một vở kịch lớn như vậy đang chờ mình.

Nhưng sao cảm thấy kế hoạch của họ không đáng tin chút nào vậy? Mấu chốt quan trọng nhất không phải là bảo vệ tông chủ như mình sao?

Không nhịn được, Trương Mạc ngắt lời:

- Khoan đã, trong kế hoạch của các ngươi. Ngoài việc dùng thế thân, có biện pháp nào bảo vệ bổn tông chủ không?-.

Dương Sở nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, tông chủ, tu vi của người cao cường như vậy, chỉ cần không bị tập kích thì sợ gì?

Hết chương 188.



Bạn cần đăng nhập để bình luận