Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1297 - Giúp ta một chuyện (2)



Chương 1297 - Giúp ta một chuyện (2)




Thương Di cười nói tiếp:
- Còn có thể cường hóa thân thể nữa.
Trương Mạc hét lớn:
- Năm phần chín!
Thương Di cuối cùng tung ra đòn kết liễu: - Cũng có thể tráng dương.
Trương Mạc nhìn biểu cảm chắc chắn của Thương Di, nuốt một ngụm nước bọt.
Đàn ông thực sự không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
- Trả lại đây, nhanh lên!
Thứ đồ đó quay một vòng rồi lại trở về.
Ăn thử một miếng nhỏ, ôi chao, hương vị thực sự ổn, không tanh không hôi, có chút dai.
Thương Di nhìn về phía hồ nước sau lưng Trương Mạc nói:
- Ngươi ngâm mình trong này cả ngày, không sợ trở nên lười biếng sao?
Trương Mạc lại có chút không hiểu.
- Ý gì?
Thương Di nói:
- Ngươi không biết đây là nước gì sao?-.
- Biết chứ, tuyệt vọng thủy.
Trương Mạc mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Thương Di nói:
- Biết rồi còn hỏi. Dù nước này đã rất yếu rồi, nhưng vẫn khiến người ta dần trở nên lười biếng. Nếu ngươi đi vào sâu trong vực thẳm, ngâm mình trong tuyệt vọng thủy thực sự. Ngay lập tức sẽ bị oán niệm bám thân, sinh ra tuyệt vọng, tự sát.
Trương Mạc nghe xong trong lòng khẽ chùng xuống, có khoa trương vậy không?.
Nhanh chóng đi ra, Trương Mạc lại hỏi:
- Vậy nước này cũng sẽ vậy sao?.
Thương Di nói:
- Ở đây thì không nghiêm trọng như vậy. Chỉ cần không ngâm mình hàng ngày thì không sao. Nhưng như ngươi, ngâm mình đến mức cả người sưng lên, vẫn sẽ có ảnh hưởng.
Nói đến đây, Thương Di nghiêm trọng nói:
- Sẽ khiến ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến ăn uống ngủ nghỉ, không có mục tiêu.
Trương Mạc lập tức buông bỏ trái tim đang lơ lửng.
Chỉ vậy thôi à.
Vậy thì có lẽ nước này vẫn chưa hiểu rõ lắm về Bản tông chủ.
Nếu so sánh thì Bản tông chủ còn ‘thuần’ hơn nó nhiều.
Khoan đã, vừa rồi bà nói Bản tông chủ thế nào?
Sưng lên?
Đùa gì vậy, Bản tôn chỉ là gần đây béo lên một chút thôi mà?
Đây đều là thịt, mỡ thừa.
Ách......
Hình như đây cũng không phải là chuyện gì đáng khoe khoang.
Trò chuyện phiếm và xã giao xong, Thương Di lập tức đề cập đến chuyện chính.
- Thứ đó đâu?
Trương Mạc lập tức trả lời:
- Đang trồng.
- Dẫn ta đi xem.
- Miễn tham quan.
- Chẳng lẽ ngươi còn chưa bắt đầu trồng sao.
- Chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta sao.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, Thương Di cố nén cơn giận nói:
- Rốt cuộc ngươi có đưa cho ta hay không?
Trương Mạc nói:
- Cho, tất nhiên là cho. Ta đã nói cho thì nhất định sẽ cho, chỉ là …….
Ý của Trương Mạc là, bà phải cho ta thêm chút thời gian.
Chuyện này, hắn thực sự là ….
Quên mất rồi.
Không còn cách nào khác, Bản tông chủ bận rộn muốn chết, làm sao có thể nhớ hết mọi chuyện được.
Trương Mạc rất muốn nói với Thương Di những lời này, nhưng khi nghĩ đến việc vừa rồi hắn còn ngâm mình trong bồn tắm mấy giờ, hắn cảm thấy lời nói này không có sức thuyết phục lắm.
Nhưng kết quả Thương Di nhìn Trương Mạc biểu lộ, rõ ràng là nghĩ sai..
Nàng gật đầu nói:
- Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn gì? Trương Chủ sứ, đừng có lòng vòng với ta nữa. Ta không thể hiểu nổi mấy người chơi trò trí óc như các ngươi. Ngươi cứ nói thẳng với ta, ngươi cần ta làm gì thì mới được.
Nói như vậy, Trương Mạc cảm thấy mình không đưa ra điều kiện gì đó thì có vẻ không ổn.
Xoa cằm, nhìn Thương Di Trương Mạc bắt đầu suy nghĩ xem nên đưa ra yêu cầu gì.
Vấn đề là hắn cũng không biết Thương Di có gì.
Thương Di nhìn ánh mắt ‘thú vị’ của Trương Lão Bát, lại nhìn chiếc giường lớn của Long Quân.
Ngay lập tức, Thương Di nói:
- Ngươi không định muốn ta chứ? Trương Lão Bát, ta khuyên ngươi đừng quá đáng.
Thương Di đập mạnh xuống giường, đứng dậy.
Trương Mạc giật mình, ai nói muốn ngươi chứ.
Đừng dọa mình rồi lại dọa ta được không?
Ngươi đấy, lát nữa mà biến thành một con rùa lớn trên giường thì ai chịu nổi.
Trương Mạc vội nói:
- Không có ý đó, ngươi đừng nói bậy.
Thương Di lúc này mới gật đầu, sau đó trừng mắt nói:
- Chờ đã, tại sao ngươi lại không có ý đó, ngươi có phải nói ta xấu không.
Trương Mạc sắp không nói nên lời rồi.
Cái gì thế!
Ngươi là ai phái tới hành hạ ta thế.
Nói gì ngươi cũng tức giận.
Trương Mạc lại xua tay nói:
- Không phải, không phải. Thế này đi, thấy ngươi cũng hiểu biết về Vực sâu lắm. Ngươi giúp ta giải quyết chuyện Vực sâu đi, ta sẽ đưa Củ cải trắng lớn cho ngươi, được không.
Trương Mạc cũng bị dồn đến bước đường cùng, thuận miệng nói như vậy.
Nghe yêu cầu của Trương Mạc, Thương Di mới gật đầu nói:
- Được. Ồ, hóa ra là ở đây đợi ta. Chiếm lấy U Uyên, mục đích cũng là vì Vực sâu chứ gì. Trương Chủ sứ, ta tưởng ngươi và Thượng chủ là những người khác nhau, nhưng bây giờ nhìn lại, thì ra hai người là cùng một giuộc. Chẳng trách Thượng chủ lại coi trọng ngươi đến vậy.
- Cái gì?
Trương Mạc nghe đến nỗi ngũ quan đều muốn nhăn lại thành một cục.
Ai cùng giuộc với Thượng chủ chứ.
Đừng bịa đặt, ta kiện ngươi tội vu khống đấy.
Phân có thể ăn bừa, lời thì đừng nói bừa.
Thôi, nhanh nhanh trồng cho nàng một củ Củ cải trắng lớn, đuổi đi là được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận