Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 119. Thuyền đến.



Chương 119. Thuyền đến.





Là tông chủ thì phải khiêm tốn, lắng nghe nhiều hơn ý kiến của cấp dưới.

Sau đó ghi chép lại cẩn thận.

Xem xem, ai có ý kiến với ngươi.

Lại là ai không muốn sống nữa.

--- Trích từ Chương 6935, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Dương Sở thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Sở Nhiễm chuyên tâm nhào nặn lệnh bài thì hẳn là đã khống chế được rồi.

Quả nhiên, Sơ Bì đi đi lại lại trước mặt Sở Nhiễm, đi lại loanh quanh, Sở Nhiễm cũng không để ý đến hắn nữa.

Xem ra cho đến khi lệnh bài hoàn toàn biến thành bột thì Sở Nhiễm sẽ không tấn công.

- Tông chủ, ngài xem. Ta đã nói ngài là chấp niệm sống chết của cô ta mà.

Dương Sở lúc này kỳ thực không có cười.

Trương Mạc thì cảm thấy kinh hãi, nhìn Sở Nhiễm nhào nặn lệnh bài. Trương Mạc thấy xương cốt của mình cũng bắt đầu đau.

Không nhìn được, không nhìn được, nhập tâm quá.

Trương Mạc khẽ nói: - Đừng để cô ta chạy lung tung nữa.

Nói xong, Trương Mạc vội vàng quay người đi ra ngoài.

Dương Sở khẽ đáp, sau đó nói với những ma tu khác:

- Nghe rõ chưa? Tìm cách, đừng để cô ta chạy ra ngoài nữa. Tìm cho cô ta thứ gì đó, để cô ta ngoan ngoãn ở lại đây.

Những ma tu khác đều ngơ ngác.

Ngoan ngoãn ở lại đây?

Ngoan ngoãn kiểu gì, trói bằng xích sắt sao?

Thấy những người khác đều không hiểu, Dương Sở nghiến răng nói:

- Đám ngu ngốc. Nuôi quỷ có biết không. Xây cho cô ta một căn nhà nhỏ ở đây, kiếm vài thứ cô ta thích. Khóa chặt cửa lớn, sau này nếu không có lệnh bài của tông chủ thì không được ra vào đây nữa.

Lúc này mọi người đều hiểu ngay, đồng thanh đáp lại.

Dương Sở thì vẻ mặt tiếc nuối, vốn dĩ luyện thành thi quỷ là chuyện hắn ta mong muốn.

Là đại trưởng lão, hắn ta luôn cảm thấy thực lực của mình chưa đủ, vẫn luôn suy nghĩ xem làm sao để tăng cường.

Bây giờ thì tốt rồi, thi quỷ trong tay không còn, còn suýt nữa bị tông chủ trách phạt.

Chậc, đợi đến khi hắn ta tìm ra cách khống chế bán quỷ thì...

Nuôi cô ta ở đây tạm thời, hy vọng đừng có chuyện gì xảy ra nữa.

Trương Mạc rời khỏi Ma Tháp, định quay về nghỉ ngơi.

Không còn cách nào khác, tiêu hao quá nhiều, hơi mệt.

Vừa đi đến cửa, Trương Mạc đột nhiên nhìn thấy một người máu me bò tới.

Trương Mạc giật mình, theo bản năng lập tức đá một phát, đá thẳng vào mặt người máu me đó.

Sau đó nghe thấy tiếng ái da, Trương Mạc định thần nhìn kỹ, mới phát hiện ra người máu me đó chính là lão Lý.

- Tông chủ!!!

Lão Lý khóc lóc không ngừng, căn bản không để ý đến vết giày trên mặt, lại ôm chặt lấy đùi Trương Mạc.

- Tông chủ ơi, ta khổ quá, ngài xem ta bị bắt thế này, không còn một miếng thịt lành nào nữa rồi!

Trương Mạc nhìn lão Lý máu me đầm đìa, trong lòng chỉ có hai chữ ‘Đáng đời’.

Nói ra thì, Sở Nhiễm cũng có bản lĩnh. Đã chết rồi mà vẫn tìm ra được hung thủ, chậc chậc, ra tay thật tàn nhẫn.

- Được rồi, đừng khóc nữa, tông chủ đã thu phục cô ta rồi.

Dương Sở ở sau lưng Trương Mạc nói.

Lão Lý nghe vậy, tiếng khóc lập tức ngừng lại:

- Xong rồi sao? Vậy thì tốt, không có chuyện gì lớn chứ.

Trương Mạc chậm rãi nói:

- Chuyện thì không có gì, lão Lý, sau này ngươi chịu trách nhiệm trông coi cô ta đi.

- Cái gì?.

Lão Lý trợn tròn mắt.

Trương Mạc không giải thích, sải bước bỏ đi.

Lão Lý vội vàng ôm lấy đùi Dương Sở, nói:

- Ý gì vậy, tông chủ bảo ta trông chừng, chẳng phải muốn mạng ta sao?

Dương Sở thở dài, nhỏ giọng nói với Lão Lý:

- Yên tâm, lát nữa ta sẽ nói rõ tình hình cho ngươi biết. Mệt thì mệt thật, nhưng sẽ không mất mạng đâu. Thực ra mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của tông chủ, chúng ta vẫn chưa hiểu lời dặn của tông chủ, ài!

Lão Lý há hốc mồm, mặt ngơ ngác.

- Cái gì? Những điều này đều do tông chủ tính toán trước sao?

Lại nhìn vết thương trên người mình, một lúc sau, Lão Lý vẻ mặt đau khổ nói:

- Tông chủ, người thật sáng suốt!



Lúc này.

Bên kia, Cổ Cảng Thành.

Bến cảng bên trái, trên lầu nhất phẩm trà.

Tầng ba, Lão Cẩu ngồi bên cửa sổ nhìn xuống toàn cảnh bến cảng.

Thuyền bè qua lại, người đông như kiến.

Nhẹ nhàng phe phẩy quạt, Lão Cẩu cũng hiếm khi tao nhã một lần, pha ấm trà hoa nhâm nhi.

Đợi một lát, người cần đợi thì không đến, chỉ thấy thuộc hạ là ma tu vội vàng lên lầu.

Cả tầng ba đã bị Lão Cẩu bao trọn, cũng chẳng có ai khác.

Ma tu cầm một phong thư đến trước mặt Lão Cẩu nói:

- Cẩu gia, liên quân chính đạo bên kia gửi thư đến, yêu cầu chúng ta lập tức trả người. Bọn chúng nói đã giao thành trì rồi, theo đạo nghĩa giang hồ thì cũng nên trả người.

Lão Cẩu nhận lấy bức thư, lười nhìn lấy một cái, vung tay ném ra ngoài cửa sổ.

- Chúng ta là kẻ bắt cóc, muốn trả người lúc nào thì chúng ta quyết định. Bọn chúng nói, chỉ là lời vớ vẩn. Đạo nghĩa giang hồ ư, đạo nghĩa giang hồ của ta là, không có đạo nghĩa giang hồ!

Ma tu bên cạnh hơi cúi người, tỏ vẻ lĩnh hội.

Lão Cẩu tiếp tục nói:

- Ngươi giúp ta gửi cho liên quân chính đạo một lá thư, nói rằng người của chúng rút lui chưa sạch, rác rưởi trong thành cũng chưa dọn xong, còn nữa ta đột nhiên thấy năm thành trì không đủ, thêm một thành nữa đi, ngươi tùy tiện chọn một thành. Xem bọn chúng nói thế nào. Dù sao người thì ở trong tay chúng ta, muốn giao thì giao, không muốn giao thì thôi, từ từ chơi, không vội.

Hết chương 119.



Bạn cần đăng nhập để bình luận