Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 972. Nhìn thấy! (2)



Chương 972. Nhìn thấy! (2)




Đoạn đại nhân chắp tay nói:
- Tả Thu huynh lợi hại, còn lợi hại hơn cả Trương Lão Bát.
- Đó là đương nhiên!
Tả Thu nghe Đoạn đại nhân dùng Trương Lão Bát để so sánh với mình, trong lòng lập tức rất vui. Nhưng đột nhiên, Tả Thu lại nhớ đến một người, quan sát kỹ một hồi, vội vàng hỏi:
- Ủa? Long Quân đâu? Nàng đi đâu rồi?
Đoạn đại nhân cũng giật mình tỉnh lại, đúng là, không thấy Long Quân đâu.
- Không phải là xảy ra chuyện gì chứ!
Đoạn đại nhân nói.
Tả Thu giơ tay lên nói:
- Không đến nỗi. Với thực lực của Long Quân, cho dù bị đẩy phân cầu thì cũng không đến nỗi tử vong. Ta thấy rất có thể nàng lại nhân cơ hội quay về bên Trương Lão Bát rồi.
- Có lý!
Đoạn đại nhân cũng nhẹ gật đầu. Tả Thu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bỏ mặc nàng đi, chúng ta cứ tự mình làm thôi. Đi, chúng ta chui xuống hang!
……
Một bên khác. Tiểu Hoàng vốn đang nằm xem mọi thứ. Thấy con bọ hung đẩy phân cầu, cuốn theo một đám tu sĩ.
Tiểu Hoàng dẫn theo một đám yêu thú hỗn tạp, tất cả đều bắt đầu vỗ tay.
Đẩy đẹp lắm!
Thật nghệ thuật!
Thật có ý thơ (thơ thối)!
Không kìm nén được, Tiểu Hoàng muốn làm một bài thơ.
Lấy cây ra đây!
Vẫy tay một cái, một cái cây đã xuất hiện trước mặt Tiểu Hoàng.
Ngay lập tức Tiểu Hoàng lớn tiếng ngâm nga:
- Núi phân cao, núi phân lớn, đẩy hết núi phân, phân... Ờ, hết phân rồi!
Vừa ngâm nga một câu, cái cây đó liền bắt đầu nhanh chóng khắc chữ lên chính mình.
Tự khắc cho mình, nổi bật lên một chữ nhanh. Chỉ là Tiểu Hoàng hơi không hài lòng, bảo khắc thì khắc, không bảo khắc hết.
Chỗ ngắt của bổn thiếu chủ không cần khắc.
Đang định tiếp tục ngâm câu thứ hai, bỗng nhiên, Tiểu Hoàng nhìn thấy trong viên pha lê có một bóng người vô cùng quen thuộc.
Mặc dù dáng người của hắn đã thay đổi, mặc dù hắn đã thay một bộ quần áo khác, mặc dù hắn đứng đó như một kẻ ngốc nghếch. Nhưng Tiểu Hoàng vẫn nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Lão cha!
Bóng dáng của Trương Mạc, trong mắt Tiểu Hoàng, giống như đom đóm trong đêm tối, cây non trong lầu xanh, thật tươi sáng, thật nổi bật!
Tiểu Hoàng trực tiếp bật dậy.
Sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết:
- Cuối cùng cũng tìm thấy cha rồi, cha ơi aaaaaaaaa!
Sau một hồi reo hò phấn khích, Tiểu Hoàng lại nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, vội giơ tay lên nói:
- Câu này cũng không cần khắc.
Vui mừng quay vòng tại chỗ, lần này Tiểu Hoàng có thể chắc chắn rằng mình có thể ra ngoài. Hắn còn tìm thấy lão cha của mình!
Nhưng tại sao cha lại ở cùng với người của Thần cung. Nhìn trang phục của đám người này thì biết ngay là tu sĩ Thần cung, chậc chậc chậc, lão cha mặc cũng đẹp, trông có vẻ địa vị rất cao!
Đúng rồi, hình như mấy năm nay lão cha vẫn luôn ở Thần cung. Cuối cùng Tiểu Hoàng cũng nhớ ra, Trương Mạc những năm này làm gì.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, bây giờ trực tiếp đi nhận mặt, có vẻ không ổn lắm, lão cha có đánh hắn không nhỉ!
- Này, lão cha đứng đó làm gì, con bọ hung thối tha, đừng đánh!
Nhìn thấy con bọ hung suýt nữa đẩy cả Trương Mạc đi, Tiểu Hoàng sợ đến mức suýt nữa bẻ gãy cành của mình.
May mà cuối cùng cũng có kinh nhưng không có hiểm, con bọ hung trúng ảo thuật.
Nếu không thì đừng nói là nhận mặt, cả đời này Tiểu Hoàng cũng không dám gặp lại Trương Mạc.
Tiểu Hoàng vội ra lệnh:
- Ngươi, ngươi, ngươi, lập tức đến thế giới tầng dưới, giữ chặt con gấu thối tha và con bọ hung đó, không được để nó làm hại lão cha. Còn những thứ khác thì mặc kệ.
Vài yêu thú lập tức nhận lệnh rời đi.
Tiểu Hoàng đi đi lại lại, dường như vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.
- Không được, vẫn không thể công khai nhận lão cha. Sẽ phá hỏng kế hoạch nằm vùng của lão cha. Phải tìm cách, lén gặp lão cha một lần mới được. Làm thế nào đây?
Tiểu Hoàng vẫn đang suy nghĩ, đột nhiên giọng nói của bộ xương vang lên.
- Hắn chính là lão cha mà ngươi luôn nhớ thương?
Tiểu Hoàng đáp:
- Đúng vậy.
Bộ xương nói:
- Nhìn cũng không có gì đặc biệt. Làm sao hắn có thể trở thành lão cha ngươi, nuôi một Hoàng Kim thụ, nhiều thần linh cũng không làm được.
Tiểu Hoàng nói:
- Ngươi phải nhìn kỹ, ngươi nhìn bề ngoài hắn không có gì đặc biệt, thậm chí còn rất bình thường. Nhưng ngươi quan sát hắn nhất thời, ngươi sẽ phát hiện ra...
Tiểu Hoàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Còn không bằng nhìn bề ngoài.
Bộ xương nói:
- Ngươi đang nói đùa sao? Hahahahaha. Nhưng nói đùa không giải thích được vấn đề này, nhìn hắn không có vẻ gì là mạnh. Tại sao ngươi cứ nhớ mãi đến hắn?
Tiểu Hoàng nói:
- Hắn thực sự không mạnh. Vừa tham vừa lười vừa gian vừa trơn, lại không thích tu luyện, thích khoác lác, ngày nào cũng nằm ườn, còn lén lút trốn trong chăn xem sách ảnh mỹ nữ, bị ta bắt gặp còn chết không nhận.
Bộ xương nghe vậy nói:
- Nghe có vẻ là một người rất tệ.

Tiểu Hoàng đột nhiên lạnh lùng nói:
- Ta không cho ngươi nói vậy. Mặc dù hắn toàn là tật xấu nhưng hắn là lão cha của ta! Hết chương 972.



Bạn cần đăng nhập để bình luận