Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1305 - Lén lút bỏ trốn? (1)



Chương 1305 - Lén lút bỏ trốn? (1)




Ăn xong đi bộ trăm bước.
Làm thơ một trăm bài.
Muốn hỏi có tài bao nhiêu.
Câu nào cũng không có.
Toàn là thịt và rượu.
- Trích từ Chương 3424,《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Cô nàng túm lấy ống quần của Trương đại tông chủ không buông, vẻ mặt đáng thương.
Ý tứ đó rất rõ ràng, chính là nếu ngươi không mang ta theo, ta sẽ khóc cho ngươi xem.
Lão trọc tiến lên tát vào gáy nàng một cái rồi nói:
- Con rồng con cút đi. Không thấy người lớn đang làm việc sao? Không ai chơi với ngươi đâu. Đợi ta trở về, ta sẽ mang cho ngươi một quả chuối ma vực, nghe nói mùi vị không ngon lắm, nhưng ngươi biết đấy, ngươi có thể thích.
Tiểu Long Quân trừng mắt nhìn lão trọc một cái.
Trương đại tông chủ liếc nhìn Tiểu Long một cái rồi nói:
- Thôi bỏ đi. Muốn theo thì theo đi, dù sao cũng chỉ là đi xem thôi mà, không phải đã nói là đã xong xuôi rồi sao? Để lại bóp chân cho ta đi! Tự theo sau, đừng có lạc mất. Nếu ngươi lạc mất, sẽ không có ai đi tìm ngươi đâu.
Nghe vậy, Tiểu Long Quân vô cùng phấn khích, ôm lấy đùi của Trương đại tông chủ càng không buông.
Phía sau, những ma tu khác, có người không coi trọng, dù sao cũng không quen biết. Nhưng vẫn có một số người quen biết, dù sao cũng là những lão nhân trước đây của U Uyên.
Nhìn thấy bộ dạng của Long Quân, trong lòng càng cảm thấy may mắn vì mình đã đầu hàng nhanh chóng.
Xem Long Quân bị tát vào gáy, họ có gì không đúng khi nhận thua?
Ôm đùi, nhất định phải ôm đùi.
Ngươi thấy đấy, Long Quân không phải ôm rất chặt sao?
Vào vực sâu!
Mọi người lần lượt đi vào nhà vệ sinh nhỏ.
Lại là khe nứt không gian chết tiệt!
Muốn nói có đồ vật gì để Trương Mạc một mực chán ghét, vết nứt không gian tuyệt đối sẽ lên bảng vàng.
Ngay từ đầu chính cái thứ này đã ném hắn đến Vạn Quốc.
Một bước chân vào, lại là trời đất quay cuồng.
Cảm giác như xuyên qua một đường hầm đen ngòm, không ngừng rơi xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng trước mắt tối sầm lại ……
Không phải chết, là đến nơi rồi.
Bốn phía tối đen như mực, Trương đại tông chủ trong lòng thầm nghĩ:
- Quả không hổ danh là vực sâu, đen thật!
Vật lộn đứng dậy, phía sau lão trọc bọn họ cũng đến rồi, theo sau là tiếng ối giời rơi xuống đất.
Trương đại tông chủ giơ tay nói:
- Thắp đèn, đuốc.
Lão trọc kinh ngạc nói:
- Tông chủ, muốn cái thứ này làm gì?
Trương đại tông chủ trừng mắt nói:
- Đây không phải là đen thui…
Lời chưa dứt, lão trọc đã đưa tay đẩy cánh cửa đen trước mặt ra.
Sau đó là ánh sáng đặc biệt thuộc về thế giới vực sâu chiếu vào.
Trương đại tông chủ lập tức ngậm miệng.

Mặt trăng máu, mặt trời máu, còn có một đống sao vỡ.
Đây chính là thế giới U Uyên.
Trương tông chủ ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Chỗ khỉ ho cò gáy này có phân biệt ngày đêm không vậy?
Trương tông chủ còn chưa kịp hỏi thì phía sau đã có Thang Cát lớn tiếng hỏi:
- Nơi này có ngày đêm không?.
- Có chứ, Thang trưởng lão. Ngài xem, mặt trăng máu và mặt trời máu cùng xuất hiện, đó chính là ban ngày, chỉ có mặt trăng máu thì là ban đêm.
- Vậy nếu mặt trăng máu và mặt trời máu đều không xuất hiện thì sao?
- Á? Vậy thì mặt trăng máu và mặt trời máu đi ‘tâm sự’ rồi, ngài xem xung quanh toàn là ‘con’ của chúng đẻ ra kìa!.
- Ha ha ha, câu chuyện cười của ngươi chẳng ra sao cả, ta cũng chỉ cười cho có lệ thôi.
Trương tông chủ nhìn xuống mặt đất dưới chân.
Đen thui và cứng ngắc, xung quanh còn thoang thoảng mùi tử thi.
Chỗ khỉ ho cò gáy này đúng là không phải là nơi tốt lành gì, tám phần là khó mà cải tạo được.
- Đầu trâu đâu? Thương di đâu? Không phải nói là đã giải quyết xong rồi sao? Sao không có ai đến đón chúng ta vậy!.
Trương tông chủ lớn tiếng nói.
Lão trọc mau bắn pháo hoa gọi người đi.
Pháo hoa khổng lồ, nổ tung trên không trung thành khuôn mặt béo tròn của Trương tông chủ.
Trông Trương tông chủ cũng có chút ngơ ngác, từ bao giờ lại đổi cách thức này rồi?
Nhưng phải nói, khá đẹp!
Chỉ là có hơi khoa trương quá.
Nhưng hiệu quả thì khỏi phải bàn, chỉ một lát sau.
Đã thấy Đầu trâu dẫn theo một đám người rắn chạy nhanh tới.
- Tông chủ!
Đầu trâu vội vàng tiến lên cúi người hành lễ.
Trương tông chủ nhìn hắn ta, thấy hắn ta như gầy đi một vòng.
Không khỏi vỗ vai hắn nói:
- Vất vả rồi. Nhìn bộ dạng của ngươi, dạo này chắc không ít lo lắng vất vả, gầy đi nhiều rồi.
Đầu trâu ngượng ngùng nói:
- Đúng, đúng, đúng. Chủ yếu là những người rắn này quá khó đối phó, suýt nữa thì vắt kiệt sức ta rồi.
- Cái gì?
Trương tông chủ nhất thời chưa phản ứng kịp.
Sau đó Trương tông chủ mới nhìn thấy những người rắn phía sau Đầu trâu, mặc những bộ quần áo ‘rất đơn giản’, rồi yêu kiều thè lưỡi rắn, nửa dựa nửa ngồi trên người Đầu trâu.
Đuôi rắn lại quấn quanh chân Đầu trâu, từ bắp chân đến đùi, rồi đến......
Được rồi, Trương tông chủ không hiểu cũng phải hiểu.
Nhìn Đầu trâu bằng ánh mắt khinh thường. Bổn tông chủ còn tưởng ngươi vất vả vì tác chiến chứ, hóa ra là vất vả vì ‘tác chiến’ à.
Cút đi!
- Thương Di đâu?
Trương đại tông chủ lại hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận