Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 258. Kỳ ngộ (2)



Chương 258. Kỳ ngộ (2)




Tiểu Hắc Tử thì nhìn vào vết thương trên người Trương Mạc nói:
- Ngài bị thương rồi, nhà ta có lá cỏ chữa thương. Ngài có muốn đến nhà ta không? Chỉ cần ngài đưa cái đó cho ta là được.
Tiểu Hắc Tử chỉ vào con quái vật đá lớn bên cạnh.
Trương Mạc nhướng ngươi nói:
- Ngươi muốn nó sao? Nó có tác dụng gì, có thể bán được tiền không?
Tiểu Hắc Tử sáng mắt lên nói:
- Da của nó có thể chế tạo thạch giáp, râu có thể bán được tiền, nội tạng và thịt có thể nấu chín để ăn. Ta đã lâu lắm rồi không săn được một con quái vật đá nào, cầu xin ngài, hãy nhường nó cho ta đi.
Trương Mạc cười không ngừng, khoát tay nói:
- Là của ngươi, đều là của ngươi. Lấy đi đi!
- Cảm ơn ngài, ngài quả nhiên là người tốt!
Tiểu Hắc Tử được cho phép, trực tiếp cầm đao săn chạy tới.
Không đợi Trương Mạc nhắc nhở hắn, có thể con quái vật đá lớn vẫn chưa chết. Chỉ thấy Tiểu Hắc Tử từng chút một giải thể con quái vật đá.
Đừng nói, thủ pháp thật gọn gàng, như thể hiểu rõ cấu tạo cơ thể của thạch quái vậy, thế mà tìm được khe hở trên da đá, từng chút một dùng dao rạch ra.
Hoàn toàn tách ra, Tiểu Hắc Tử không chọn phần cứng nhất ở lưng, ngược lại đặc biệt thích phần ngực của quái vật đá lớn.
Liên tục chia cắt nửa canh giờ, Tiểu Hắc Tử cuối cùng cũng đóng gói phần lớn ‘tinh hoa’ của thạch quái, dùng dạ dày của đối phương đựng.
Còn phần còn lại, hắn cũng đào hố chôn cẩn thận, rõ ràng là đợi lần sau lại đến chuyển đi.
- Ca, cái này cho ngươi. Thứ này hẳn là tinh phách của thạch quái, ta cũng là lần đầu tiên thấy. Nghe người già nói, tinh phách của quái vật có thể chữa thương cầm máu, còn có thể chỉ huy bầy đàn.
Tiểu Hắc Tử đặt một cục đen sì vào tay Trương Mạc.
Trương Mạc trợn tròn mắt, tỏ vẻ ngươi chắc chắn thứ ngươi đưa cho ta không phải là phân chưa tiêu hết chứ?
Tinh phách? Chữa thương cầm máu? Chỉ huy bầy đàn?
Trương Mạc cũng không hiểu, dù sao trước tiên cứ cất đi, cho vào nhẫn tu di.
- Ca, ngươi có thể đi được không? Hay là cần ta cõng.
Tiểu Hắc Tử nhìn Trương Mạc nói.
Trương Mạc tự mình thử vài lần, quả thực hai chân rất khó cử động.
Hắn định lấy thêm một cái bình nữa để thử, ờ, hình như đã hết bình lớn rồi. Còn hai cái bình cỡ vừa, nằm thì không nằm được. Nhưng kéo xe thì không vấn đề.
Đang nghĩ cách thì Tiểu Hắc Tử thế mà trực tiếp cõng hắn dậy.
Đừng nhìn Tiểu Hắc Tử trông gầy gò, sức lực thực sự rất lớn.
Chàng trai này trời sinh thần lực.
Nếu như đã tu luyện thì còn gì bằng.
- Đi thôi ca, ngươi đừng cử động lung tung. Yên tâm, ta đã cõng heo rừng nặng mấy trăm cân rồi. Cõng ngươi không thành vấn đề!-.
Trương Mạc há hốc mồm, Bản tông chủ có thể so sánh với heo rừng sao?
Phỉ phỉ phỉ, là heo rừng có thể so sánh với Bản tôn chủ sao?
Chàng trai này không biết nói chuyện, thôi bỏ đi, coi như không nghe thấy.
Tiểu Hắc Tử thế mà còn có thể tăng tốc, chạy một mạch, thẳng đến nơi Trương Mạc không quen thuộc.
Một lát sau, Tiểu Hắc Tử cõng Trương Mạc đến một ngôi làng.
Dựa vào vị trí ven làng, một túp lều tranh nhỏ, tường được lợp bằng bùn, bên ngoài còn dán bánh phân trâu, ngửi thấy mùi hương thôn dã.
- Ca, ngươi nghỉ ngơi ở đây đi. Ta đi gọi tỷ tỷ ta, để tỷ ấy giúp ngươi chữa thương.
Trương Mạc nghe nói Tiểu Hắc Tử còn có tỷ tỷ, lập tức lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh nhân vật chính rơi xuống vực, được người đẹp cứu, rồi ân ân ái ái, lấy thân báo đáp.
Ôi, ôi, không thể nghĩ nữa, quá kích thích.
Việc tốt như vậy đều có thể gặp được, ông trời cuối cùng cũng mở mắt nhìn một lần rồi.
- Ừm, không ổn lắm!
Trương Mạc từ từ nói, nhưng nụ cười trên khóe miệng thực sự không giấu được.
- Không sao, tỷ tỷ ta rất nhiệt tình. Thích cứu người nhất. Ca, ngươi chờ nhé, à, ngươi tên gì, có tên không?.
Tiểu Hắc Tử lại hỏi.
Trương Mạc cười nói:
- Làm sao mà không có tên được, ta họ Trương, sau này ngươi cứ gọi ta Trương ca là được.
- Được rồi!
Tiểu Hắc tử vội vàng đi gọi người.
Trương Mạc nằm trên giường đất đá, xoa tay nói:
- Quả nhiên người tốt sẽ được báo đáp!
Đang cảm khái, không lâu sau, Trương Mạc bỗng nghe thấy tiếng nói thô lỗ truyền đến từ bên ngoài sân.
- Nam tử? Có nam tử, ở đâu? Ở đâu? Hắc tử, ngươi nói chuẩn chứ, thực sự là nhặt được một nam tử trở về?-
- Có thể lừa tỷ được sao? Tỷ. Không phải loại nam tử bảy tám mươi tuổi, mà là một nam tử trẻ, đẹp trai thực sự. Ta thấy nhiều nhất cũng chỉ ngoài hai mươi. Chính là người muốn mua lương thực của chúng ta trước đó mấy ngày.
- Ôi, thực sự là một nam tử đẹp trai. Hắc tử, làm tốt lắm, ngươi cũng biết, tỷ ngươi trông thế này, thực sự khó lấy chồng. Có tiền cũng khó tìm được. Hôm nay nhặt được một người, tối nay chúng ta sẽ lo liệu chuyện đó cho hắn.
- Ơ, không ổn lắm đâu tỷ. Trên người hắn còn bị thương, tối nay lại động phòng. Tỷ sẽ làm chết người mất!
- Sợ gì, cơm đã nấu chín thì không chạy đi được, ngươi hiểu gì chứ. Để ta cạo râu và lông ngực, ngươi trông chừng cho ta, đừng để hắn chạy mất.
Trương Mạc nghe mà tim suýt ngừng đập.
Trong nháy mắt, hắn ngã sõng soài xuống giường.
Mẹ ơi, phải chạy thôi, phải chạy nhanh lên. Hết chương 258.



Bạn cần đăng nhập để bình luận