Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 86. Nổ tung



Chương 86. Nổ tung





Ngươi có muốn giàu có trong một đêm? Ngươi có muốn trở nên nổi tiếng trong một đêm không? Ngươi có muốn trở thành người vô địch thiên hạ không?

Ngươi muốn cái gì thì muốn, đi ngủ sớm đi, trong mơ cái gì cũng có.

Chết tiệt, Ma Thần lại lừa ta.

— Trích từ Chương 6711, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

- Lão Dương, sao ngươi lại trở thành ma tu, là truyền thống gia đình hay là ước mơ?

Trương Mạc mặt đỏ bừng kéo Dương Sở hỏi tới hỏi lui. Lão Lý bên cạnh lặng lẽ nhìn, trong lòng chỉ thốt ra một câu ‘Tông chủ uống rượu không được tốt!’

Dương Sở bị hỏi câu hỏi ngượng ngùng như vậy, lại không thể không trả lời.

Im lặng một lúc, mới thốt ra ba chữ.

- Là xui xẻo!

Thực ra đây là sự thật, trên đời này chưa từng có mấy người muốn trở thành ma tu, phần lớn chỉ là lỡ chân mà thôi.

Dương Sở từ từ kể lại câu chuyện của mình.

Đại khái là cha mẹ xuất thân thấp hèn, thời điểm tốt nhất thì cha hắn cũng chỉ là một tên tạp dịch.

Sau đó cha bị chủ nhà vu oan trộm cắp, bị đánh chết. Mẹ dẫn hắn rời khỏi quê nhà, đi ăn xin ở nơi khác.

Trên đường đi bị đủ mọi sự sỉ nhục, mấy lần bị thổ phỉ cướp bóc. Vất vả lắm mới đến được huyện thành lớn hơn một chút, lại bị lưu manh địa phương hãm hại.

Trước khi chết, mẹ đã bán hắn cho một người thu xác ở nghĩa trang, nói là làm đồ đệ cho hắn.

Ai ngờ người thu xác đó thực chất là một ma tu ẩn núp. Nuôi Dương Sở làm nô lệ, vừa đánh vừa chửi, còn làm đủ mọi thí nghiệm tàn khốc trên người Dương Sở.

Sau đó, ma tu quá coi thường Dương Sở. Dương Sở mười hai tuổi đã lén học được bản lĩnh của hắn, sau đó phản sát hắn.

Chỉ tiếc rằng lúc giết người thì bị mấy sĩ tử trú mưa đi ngang qua vô tình nhìn thấy, sau đó báo quan, hắn bị truy sát khắp nơi. Cho đến khi vào Thiên Ma tông mới được sống tạm.

Trương Mạc lặng lẽ lắng nghe, Dương Sở kể chuyện không vui không buồn, như thể chuyện xảy ra với người khác vậy.

Một lúc lâu sau, Trương Mạc nói:

- Sau đó thì sao? Những người đó thì sao?

- Tông chủ hỏi những người nào?

Dương Sở ngẩng đầu đáp.

Trương Mạc nói:

- Chủ nhà đã hại chết cha ngươi, còn có thổ phỉ và lưu manh đã tàn hại mẹ ngươi.

Dương Sở nghe vậy thì mỉm cười, sau đó nhe răng nói:

- Gần đây, vừa xử lý xong một thể.

Trương Mạc khẽ hỏi:

- Cảm giác thế nào?

Ánh mắt Dương Sở dao động, đột nhiên chậm rãi thốt ra một chữ - Thoải mái!

Trương Mạc mạnh mẽ gật đầu, quả nhiên cái gì mà sự trống rỗng sau khi trả thù, cái gì mà buông xuống đồ đao, tha thứ cho bản thân đều là giả dối.

Như có điều suy nghĩ, đứng dậy, Trương Mạc giơ cốc rượu lên, tất cả ma tu đang huyên náo đều dừng lại.

Trương Mạc nhân lúc say rượu, lớn tiếng nói:

- Gần đến Tết rồi. Ta muốn nói hai câu kính rượu.

Nghe vậy, bọn người Thẩm Trung cũng lập tức phấn chấn tinh thần, sắp đến rồi!

Trương Mạc bước ra khỏi bàn tiệc, đến giữa mọi người, lớn tiếng nói:

- Ly rượu đầu tiên, ta muốn kính Thương Thiên. Mẹ nó, không có sự đồng ý của ta, đã đưa ta đến thế giới quỷ này, đi mẹ nó Thương Thiên.

Hất tay giội một cốc rượu, những ma tu xung quanh cười ồ lên.

Trương Mạc lại tùy ý cầm lấy một cốc mới, tiếp tục nói:

- Ly rượu thứ hai, ta muốn kính thế đạo. Chúng làm nhục ta, vu khống ta, hủy hoại ta, còn muốn giết ta, nhưng chúng không thể thực sự làm gì ta.

Rót thêm một chén nữa, trong mắt đám ma tu đều lóe lên thần quang, bắt đầu hô to:

- Đúng vậy, chúng không thể làm gì ta được.

Trương Mạc cuối cùng cầm một chén, nói lớn:

- Chén rượu thứ ba, ta kính bản thân mình. Đao nhọn liếm máu, khoái ý ân oán, nghịch thiên cải mệnh, dù là ma tu thì sao.

Trương Mạc hất tay đập vỡ chén rượu, tất cả ma tu bắt đầu reo hò, tiếng quỷ khóc vang vọng tận trời xanh.

Trương Mạc dang rộng hai tay, lớn tiếng nói:

- Ăn, uống. Qua hôm nay, còn có ngày mai. Những kẻ làm hại ta, nhất định phải trả giá. Những kẻ ám toán ta, nhất định phải chết thảm. Những kẻ khinh thường ta, nhất định phải quỳ dưới chân ta. Ha ha ha.

Trương Mạc cảm thấy mình thực sự say rồi, cười phóng khoáng, cười bất cần.

Bọn người Thẩm Trung thì mặt mày xám ngoét, lời nói của Trương Mạc cứ như có ý chỉ đích danh, câu nào cũng như đao đâm vào tim họ.

Thật khéo làm sao, ngón tay cuối cùng của Trương Mạc, lại thật sự chỉ vào mặt họ.

- Thẩm trưởng lão, không thể đợi thêm nữa rồi.

- Quá ngông cuồng, đúng là yêu ngôn hoặc chúng.

- Nổ chết hắn, nhanh nổ chết hắn đi.

- Thẩm trưởng lão. Không thể do dự nữa.

Ánh mắt Thẩm Trung đanh lại, lập tức từ trong ngực móc ra một viên châu nhỏ.

Viên châu này và viên Vô Cực Châu mà họ dâng cho Trương Mạc gần như giống hệt nhau.

Đây là mẫu tử châu (mẫu tử châu), viên lớn mà Trương Mạc có được, thực ra là tử châu. Mẫu châu thực sự vẫn còn trong tay bọn người Thẩm Trung.

Chỉ cần làm vỡ viên châu này, thì tử châu trong cơ thể Trương Mạc cũng sẽ theo đó mà vỡ nát.

Nhìn Trương Mạc say rượu điên cuồng, Thẩm Trung hừ lạnh một tiếng nói:

- Chết đi, ma đầu!

Bỗng nhiên, toàn thân Thẩm Trung dùng sức, chân nguyên rót vào cánh tay.

Từ từ hạ xuống, rót vào lòng bàn tay, rồi từng chút một làm vỡ viên châu trong tay.


Hết chương 86.



Bạn cần đăng nhập để bình luận