Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1301 - Chờ một chút!



Chương 1301 - Chờ một chút!




Có câu nói là:
Ban ngày có ăn.
Ban đêm có béo.
Thịt trên người mọc ra còn có thể giảm được.
Thịt trên bàn mà không ăn thì sẽ hỏng mất!
- Trích từ Chương 2733, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Một lát sau.
Trương Đại tông chủ ngồi trên ghế, một bên nhâm nhi hạt dưa, một bên xem ‘Song đầu kiếp’ cãi nhau.
Hai người này đúng là chửi nhau rất giỏi, căn bản là không ngừng nghỉ.
Nhưng hai người đều là một người tách ra, tự chửi mình cũng không phân biệt được thắng thua.
Quả nhiên, chửi nhau nửa canh giờ cũng không phân định được cao thấp, ‘Hai đầu’ cuối cùng cũng dừng lại.
Kiếp Tam lớn tiếng nói:
- Trương huynh, ngươi phải nghĩ cách cho ta.
Trương Mạc lắc đầu nói:
- Không có cách nào.
Kiếp Nhất lớn tiếng nói:
- Trương Lão bát, ngươi thả ta đi, ta sẽ giúp ngươi giết thêm vài người. Chủ sứ đều không thành vấn đề.
Trương Mạc thực sự không biết nên nói gì.
Vẫy tay, Trương Mạc gọi lão trọc đến nói:
- Gọi Nhị lăng tử đến đây, xem có thể tách hai người họ ra không.
- Vâng, tông chủ.
Lão trọc vội vàng đi gọi người.
Kiếp Tam tai thính, trực tiếp nghe được lời của Trương Mạc, vội vàng nói:
- Ngươi làm gì vậy? Trương huynh, ngươi sẽ không định tìm một ma y đến cắt chúng ta ra chứ.
Trương Mạc cau mày nói:
- Không được sao? Không phải các ngươi muốn như vậy sao? Đợi một lát, lát nữa ma y sẽ đến.
Kiếp Tam nghĩ rồi nói:
- Cắt cũng được, vậy thì cắt bên kia đi. Cắt đầu hắn đi, đầu hắn xấu quá!
Kiếp Nhất lớn tiếng nói:
- Muốn cắt ta, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó không.
Nói xong lại bắt đầu đánh nhau.
Trương Mạc đã bắt đầu xoa thái dương của mình.
- Chuyện gì vậy, bên cạnh bổn tông chủ không có một người bình thường sao?
Trương Mạc phát ra một tiếng than phiền. Sau đó thấy Thang Cát và lão trọc nhìn chằm chằm mình.
Ý gì, các ngươi muốn nói các ngươi là người bình thường sao?
Có thể tự nhìn lại mình không?
Có chút tự biết không?
Không lâu sau, Nhị lăng tử đến.
Trái phải quan sát, Nhị lăng tử không thấy có tình huống gì, kẻ xui xẻo cần chữa trị đâu?
- Tông chủ, tình hình thế nào?
- Ngươi tự xem tình hình thế nào. Xem xem có thể tách hai người họ ra không.
Trương Mạc giơ tay chỉ.
Nhị lăng tử lúc này mới nhìn kỹ Kiếp Nhất và Kiếp Tam.
- Tách ra? Cái này không phải mọc rất tốt sao? Hai cái đầu đều giống nhau, không có vấn đề gì, là ma tu song đầu rất tốt. Đến hát một bài nào.
Nhị Lăng Tử chỉ vài câu đã khiến Kiếp Nhất và Kiếp Tam hoàn toàn coi là ma tu.
Kiếp Tam thì chẳng sao, nhưng Kiếp Nhất lại có chút không chịu nổi.
- Nói ai là ma tu vậy. Tiểu tử, nếu còn dám nói bậy, cẩn thận cái mạng chó của ngươi.
Nói xong, Kiếp Nhất còn định đứng dậy đánh cho Nhị Lăng Tử một trận. May mà Kiếp Tam lại ngăn hắn lại, tự mình đánh nhau với chính mình.
Dọa Nhị Lăng Tử giật mình, vội vàng lùi lại nói:
- Đây là bị thứ gì cắn vậy. Phải chữa trị thôi! Có vẻ hơi giống chó dại.
Vừa nói Nhị Lăng Tử vừa bắt đầu lục lọi đồ đạc.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc, Nhị Lăng Tử trải toàn bộ đồ nghề của mình ra đất.
Hiện tại dù sao cũng là thủ lĩnh ma y của Thiên Thần tông, đồ chơi hay trong tay thì đúng là không ít.
Chỉ thấy trên mặt đất ngoài đủ loại dao to nhỏ, lọ thuốc, cỏ độc.
Còn có cả xương cốt, tim giống như đá, thậm chí còn có cả một đống quần áo, lông tóc các thứ.
Trương Mạc đều thấy lạ.
Tiến lên xem xét nói:
- Đây là thứ gì vậy. Thứ này có tác dụng gì?
Nhị Lăng Tử phấn khích giải thích:
- Tông chủ, đây đều là đồ tốt cả. Cái này, Thạch chi tâm. Đeo vào thì rất lạnh lùng và vô tình, chịu đòn tốt, toàn thân hóa đá. Đao kiếm không thương, nước lửa không xâm nhập được.
- Thật sao? Hiệu quả thế sao? Không có tác dụng phụ chứ?
Lão trọc, Thang Cát bọn họ đều vây lại, ngắm nghía đồ chơi mới.
Nhị Lăng Tử nói thao thao bất tuyệt:
- Phải hiệu quả chứ. Tác dụng phụ cũng có chút, chính là sẽ biến thành đá.
- Ý là sao? Biến hẳn thành đá luôn à? Còn cử động được không?
- Đã biến thành đá rồi thì còn cử động gì nữa.
- Chết tiệt, thế chẳng phải là biến người thành đá rồi sao. Còn chống đỡ cái nỗi gì.
Trương Mạc nghe mà cau mày. Đồ vớ vẩn nghe có vẻ không đáng tin lắm. So sánh ra thì kỹ năng vớ vẩn mà Ma thần ban cho còn mạnh hơn thế này.
- Thế còn cái này thì sao?
Trương Mạc lại hỏi về mấy cái xương cốt kia.
Nhị Lăng Tử nói:
- Đây chính là yêu cốt hàng thật giá thật. Đeo vào thì mạnh lắm, chỉ có điều có thể hơi yêu quái một chút, ban đêm ngửa mặt lên trời hú, còn đái dầm các thứ, ai muốn thử không?
Mọi người lắc đầu lia lịa, họ đột nhiên cảm thấy Nhị Lăng Tử tuy tu vi không ra gì nhưng thực sự cũng có chút đáng sợ.
Lúc này Nhị Lăng Tử còn cười híp mắt nhìn Thang Cát nói:
- Đường trưởng lão, có cơ hội ngươi có thể cho ta một ít xương của ngươi không. Không nhiều, chỉ cần một đoạn là được. Ta cứ cảm thấy xương của ngươi cũng hữu dụng lắm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận