Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1347: Cầu cứu (1)

Chương 1347: Cầu cứu (1)Chương 1347: Cầu cứu (1)
Ba ảo tưởng lớn nhất đời người:
Ngày mai sẽ bắt đầu cố gắng.
Hôm nay nhất định sẽ ngủ sớm.
Ta chắc chắn không ba hoa khoác lác.
—— Trích từ Chương 1880. (Nhật ký của ta - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần. ...
Dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, Vân Phiến công tử tự mình ngồi xuống góc khuất, trải áo ngồi xuống đất. Hắn ta không cần sơn hào hải vị, chỉ cần nửa bầu rượu trong tay là đủ rồi.
Chậm rãi, Vân Phiến công tử khẽ ngâm nga:
- Nhìn hắn đi lên Lầu cao, nhìn hẳn yến tiệc linh đình, nhìn hắn...
Hít sâu một hơi, tâm như nước trong, cảnh giới không minh.
Không lâu sau, tiếng trống nhạc bồng cao vút.
Sau đó mọi người đứng dậy, đồng loạt võ tay. Không sai, Trương Đại Tông chủ rốt cuộc cũng long trọng xuất hiện.
Một đám chùm sáng do chiếu minh thạch ngưng tụ thành chiếu rọi trên người Trương Đại Tông chủ.
- Trương Đại Tông chủ vĩ đại của chúng ta rốt cuộc cũng xuất hiện, trời ơi, ta đã cảm nhận được...
- Khí thế áp đảo quá, người ta run rẩy, cảm giác như có luổng nhiệt nóng bốc lên trong người, hắn đến rồi, Trương Đại Tông chủ đang tiến về phía ta... - Tránh rai
Thang Cát đẩy đám phóng viên đang chẵn đường sang một bên, gã phóng viên này run như sắp tè ra quần, cũng không biết đang gào cái øì nữa.
Về phần Trương đại tông chủ, hứn nheo mắt, nói nhỏ: - Thang Cát, bảo đám người này cất hết mấy viên đá chiếu sáng đi, chói mắt quái Ta cảm giác mình sắp biến thành heo quay trong lò rồi! - Vâng, Tông chủ! Sau một hồi chen chúc, cuối cùng Trương đại tông chủ cũng được đám đông vây quanh đưa lên bục cao đã được chuẩn bị sẵn.
Hắn cất giọng sang sảng:
- Mọi người ăn uống vui vẻ nhé!
Nói xong, Trương đại tông chủ định rút lui.
Bên cạnh, Thang Cát lên tiếng:
- Tông chủ, dịp trọng đại thế này, ngài nói thêm câu nữa đi! Trương đại tông chủ khẽ nhíu mày, còn phải nói thêm một câu nữa sao?
Thôi được rồi, vậy thì nói thêm một câu.
Hắn ngừng một lát rồi nói:
- Vậy mọi người ăn ngon miệng nhé!
Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay vang dội.
Kiếm Ngô và Linh Quan đều cười vui vẻ, quả nhiên Trương Lão Bát rất biết cách nói chuyện.
Tả Thu cũng khẽ vỗ tay, nói: - Haiz, đôi lúc thật sự không phân biệt nổi Trương Lão Bát rốt cuộc là thật sự không có văn hóa, hay là hắn đang giả vờ không có văn hóa, diễn đạt quá chuẩn!
Kiếp Nhị ở bên cạnh nói:
- Chắc chắn là diễn đạt rồi. Trương Lão Bát là người không sợ bị ai chê cười cả. Trong trường hợp này, cả thiên hạ đều đang dõi theo, nói càng ít, lộ ra càng ít, thật Lợi hại!
- Ngươi cũng nghĩ vậy sao? Tả Thu cười hỏi.
Kiếp Nhị đáp:
- Chẳng lẽ không phải sao? Tả Thu lắc đầu:
- Có lẽ ngươi nói đúng. Nhưng ta sợ nhất là một ngày nào đó bông nhiên phát hiện ra Trương Lão Bát thật sự không có văn hóa, vậy thì chúng ta sẽ xấu hổ chết mất!...
Yến tiệc rốt cuộc cũng bắt đầu.
Bên phía Trương đại chủ sứ bắt đầu điên cuồng có người đến kính rượu.
Biết rõ sẽ là như vậy, cho nên Trương đại tông chủ từ sáng sớm nay, đã cố ý ăn uống ít đi.
Chính là vì tối nay cùng mọi người quyết chiến đến sáng. Hiếm khi buông thả một lần, Trương đại chủ sứ vô cùng hòa ái cùng mọi người uống rượu.
Có lễ là loại trường hợp này gặp nhiều rồi, có lẽ là tu vi tăng lên.
Tóm lại Trương đại tông chủ hiện tại thật sự đã đến mức ngàn chén không say, cứ thế mà tu ừng ực, nhìn thấy bụng của Trương đại tông chủ chưa? Kia đều là thùng rượu đã chuẩn bị kỹ càng đấy, ngay cả hình dáng cũng không khác biệt là bao. Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, gặp phải đồ mặn tuyệt đối không gục ngã.
Trương đại tông chủ trước tiên kéo Kiểm Ngồ cùng Linh Quan thao thao bất tuyệt một hổi.
Sau đó lại gọi Tả Thu cùng Kiếp Nhị Lại đây, tay nắm tay, ân cần khuyên nhủ:
- Hòa rồi đi, thiên hạ thái bình a. Bất kể là Kiếm Ngô cùng Linh Quan, hay là Tả Thu cùng Kiếp Nhị, sắc mặt đều là quái dị không nói nên lời. Cái loại cảm giác ăn phải cứt kia, muốn ói ra lại ngại không dám ói.
Trương đại tông chủ thấy bọn họ không nói Lời nào, cho rằng bọn họ còn đang 'tâm tiểu nhân' đây.
Lập tức, với tư cách là 'kẻ hòa giải sau khi uống rượu; Trương đại tông chủ, đau lòng không thôi nói:
- Đừng vì một chút ân oán cá nhân của các ngươi, liền quấy cho thiên hạ bất an chứ. Không phải là hắn đánh cho hai người các ngươi bế quan hai năm sao, hai người các ngươi cũng đánh hắn một trận là được rồi mà. Tả Thu, ngươi cũng vậy, ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi, cướp địa bàn của bản tông chủ làm cái gì. Ngươi bị đánh cũng là đáng đời, đến đây đến đây, Kiếm Ngô, Linh Quan hai người các ngươi đánh hắn đi. Đánh xong thì làm hòa, chúng ta cùng chung vai sát cánh, nằm yên vạn năm... Không đúng, không đúng, là thái bình vạn năm!
Tả Thu hơi há miệng. Trương lão bát ngươi có ý 8ì, ta là đến ăn cơm hay là đến để bị đánh, ngươi có bệnh à. Ngươi đây mới là công báo tư thù đấy.
Kiếm Ngô vội vàng nói:
- Trương chủ sứ, ngươi uống say rồi, uống say rồi. Đến đây đến đây, Thang Cát ngươi qua đây, đỡ Trương chủ sứ qua kia đi. Hãn bắt đầu nói mê sảng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận