Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 540. Để lại thư (2)



Chương 540. Để lại thư (2)




Đừng mà, Sở Nhiễm, đừng mà!
Vội vàng mặc quần cho tử tế, sau đó hắn nhìn thấy cảm xúc trong mắt Sở Nhiễm có vẻ hơi phức tạp.
Chuyện gì thế này?
Thi quỷ sao lại có ánh mắt như vậy?
Trước khi đại Trương tông chủ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì thấy Sở Nhiễm phun ra một ngụm ma khí thiên sát vào Tiêu Long, khiến thân thể Tiêu Long trong nháy mắt trở nên cứng đờ.
Ngay sau đó, Sở Nhiễm bế Tiêu Long lên, chỉ vài lần nhún nhảy là nhanh chóng biến mất không thấy.
Chạy rồi sao?
Trương Mạc không nhìn hắc bào nữa, nói:
- Thi quỷ tự chạy mất rồi, làm sao bây giờ?-
Hắc bào cũng hơi ngơ ngác, tình hình thế nào? Hắn cũng chưa từng thấy!
Một lúc hai người không nói nên lời, Trương Mạc gãi đầu nói:
- Thôi đi, chạy thì chạy thôi.
Đồng thời trong lòng Trương Mạc cũng thở phào nhẹ nhõm, sau này không cần bị ép nữa.
Bản tông chủ cũng là nạn nhân mà.
Trong lòng ẩn ẩn có một cảm giác, Sở Nhiễm và Tiêu Long đi lần này, sợ rằng sau này sẽ rất khó gặp lại.
Ừ, không gặp là tốt nhất, không gặp thì thôi.
Các ngươi sau này muốn gặp bản tông chủ, bản tông chủ đều không muốn để ý đến các ngươi.
Quảng trường Càn Khôn, sau một trận ‘ác chiến’. Quốc sư cuối cùng cũng bại trận.
Quỳ xuống trước mặt Trần Tiểu Tiểu, nghiến răng nói:
- Ma đầu, mặc dù hôm nay các ngươi thắng. Nhưng rồi sẽ có một ngày, thiên hạ vẫn sẽ vùng lên chống lại, các ngươi...
Lời còn chưa dứt, Trần Tiểu Tiểu trực tiếp một chưởng nổ tung đầu hắn.
- Nói nhảm nhiều quá! Nói như thể các ngươi không phải là kẻ áp bức vậy.
Trần Tiểu Tiểu liếc mắt, sau đó tiếp tục giải quyết tất cả hắc giáp binh sĩ, cùng người chính Đạo Võ, tu sĩ Nguyên Môn bốn phía.
Hồng Nguyệt ra tay, đừng hòng chạy thoát.
Đổi người khác đến, không ai giết nhanh bằng nàng. Nàng còn có Hắc Thố có thể phối hợp, quả thực rất lợi hại.
Trương Đại tông chủ cuối cùng cũng mặc xong quần áo, nhìn thấy Trần Tiểu Tiểu đã nắm giữ cục diện. Liền lớn tiếng nói với hắc bào:
- Gọi bọn người Dương Sở về cho ta. Không chết thì đến thu dọn, đúng rồi, trên phố còn một tên là Đường Tiêu, nếu không chết thì cũng kéo đến đây.
- Vâng, tông chủ. Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu? Nguyên Môn sao?
Hắc bào đã vô cùng phấn khích.
Trương Đại tông chủ châm một điếu lá Hắc Phong nói:
- Nguyên Môn nhất định phải đi, nhưng còn một nơi nữa, bản tông chủ cũng phải đi!
Nhẹ nhàng nhả ra một ngụm khói, mắt Trương Đại tông chủ hơi nheo lại, sát ý đã quyết.
Một canh giờ sau, Trương Đại tông chủ dẫn theo một đám ma tu của Thiên Ma tông, còn có đám người Dương Sở xông vào Nguyên Môn.
Nơi này, không phải lần đầu Trương Mạc đến, đã từng ở, tự nhiên rất quen thuộc.
Những ma tu khác cũng quen đường quen lối, không cần chỉ huy nhiều, tự biết phải đi đâu để tra, phải đi đâu để xông nhanh.
Đáng tiếc, phái người đi dò la mới phát hiện ra, những người còn lại trong Nguyên Môn đã sớm bỏ trốn.
Bất kể là Vân Phiến công tử hay Nạp Lan Nhược, đều đã biến mất không thấy.
- Tông chủ, tất cả mọi người trong Nguyên Môn đều đã bỏ trốn, ngay cả đầu bếp cũng không còn!
- Tông chủ, kho báu của Nguyên Môn đã mở toang, bên trong ít nhất đã mất hơn tám phần.
- Tông chủ, mấy tòa các lầu phía sau đều bị dọn sạch, không còn gì cả!
Trương Mạc nghe thuộc hạ báo cáo, trực tiếp bật cười.
- Tốt lắm, Vân Phiến công tử, ngươi đúng là biết chạy, có một tay. Đồ khốn này có phải còn nợ bản bản tông chủ nghìn lượng bạc đây.
Trương Mạc đột nhiên nhớ ra, mình còn tặng một bài thơ cho hắn. Vân Phiến công tử hiện tại vẫn chưa trả tiền.
- Trương ca, trong phòng ngủ phát hiện một lá thư!
Nhanh chân, Xương Ny Nhi chạy một mạch, cầm thư chạy đến.
Trương Mạc nhận lấy xem, quả nhiên là thư của Vân Phiến công tử để lại cho hắn.
Chữ viết ngay ngắn, có phần mềm mại. Có thể thấy, không phải viết vội vàng.
- Trương tông chủ thân ái. Vân mỗ từ nghe nói Trương tông chủ lái xe công kích, uy lâm Càn Khôn, liền biết Nguyên Môn khó mà giữ được vậy. Bất đắc dĩ chỉ có thể đi trước một bước, mong rằng Trương tông chủ xem ở mặt tình cảm ngày xưa, không cần thiết nện tường hủy viện, phóng hỏa đốt môn. Dù sao tông môn ngàn năm không dễ, một ngày kia Vân mỗ còn muốn về lấy. Lần này đi núi cao đường xa không biết khi nào mới gặp lại. Chỉ mong có cơ hội trở lại lập một bàn cờ và chơi cờ với Trương đại tông chủ lần nữa. Đừng tưởng niệm ta!
Trương Mạc thu hồi lá thư.
Bên cạnh, Dương Sở tiến lên nói:
- Tông chủ, đuổi theo không? Lúc này có lẽ còn đuổi kịp.
Trương Mạc nhìn Dương Sở một cái nói:
- Đuổi cái gì? Có gì mà đuổi. Một đại nam nhân chạy mất, đuổi làm gì, lại không phải mỹ nhân. Bảo người bên dưới, đừng có mà đập tường phá viện. Nơi này, bổn tông chủ muốn ở! Đuổi hết bọn chúng ra ngoài.
- Vâng, tông chủ!
Đám người Dương Sở lập tức lĩnh mệnh hành sự.
Trương Mạc gấp thư cất vào nhẫn tu di, khóe miệng nở nụ cười khác thường nói:
- Vân Phiến công tử, bổn tông chủ chờ ngươi quay về. Nhưng ngươi có thể quay về được hay không, thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi. Hết chương 540.



Bạn cần đăng nhập để bình luận