Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 132. Hủy diệt căn nguyên (1)



Chương 132. Hủy diệt căn nguyên (1)





Ăn mì không ăn tỏi, chẳng khác nào không ăn tỏi.

—— Trích từ Chương 642, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.



Gào!

Sở Nhiễm lại bay ra, mục tiêu nhắm thẳng vào Thôi trưởng lão.

Vân Phiến công tử thoắt một cái đã xông lên, dùng hai ngón tay làm kiếm, cách không vung ra.

Tụ Nguyên kiếm khí, Đoạn Sơn!

Sở Nhiễm lập tức bị kiếm khí đánh bay, thân hình đập vào bậc thang của chính điện, giãy giụa mấy cái, dường như không thể đứng dậy được nữa.

Vân Phiến công tử sờ máu tươi nhỏ giọt trên mặt, ánh mắt phức tạp.

Quát lớn, Vân Phiến công tử hô:

- Ma đầu, ngươi ở đâu, ra đây quyết chiến!

Giọng nói vang vọng khắp bầu trời, truyền khắp đỉnh núi, nhưng lại không có bất kỳ hồi đáp nào.

Nhìn máu tươi và thi thể xung quanh, ánh mắt của Vân Phiến công tử chớp động.

Đánh đến bây giờ ma đầu của Thiên Ma Tông vẫn chưa xuất hiện, mà bọn họ lại bị một bán quỷ làm cho thảm hại như vậy.

Sự bất an trong lòng tăng lên, lúc này Vân Phiến công tử đã không dám nói hôm nay có thể giành được toàn thắng hay không.

Mà cũng ngay lúc này, dưới chân núi đột nhiên truyền đến tiếng hô.

Vân Phiến công tử, bọn người Thôi trưởng lão đều quay đầu lại, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.

Chuyện gì thế, dưới chân núi sao lại ồn ào như vậy?

Chốc lát sau, một đệ tử chính đạo hoảng hốt chạy tới, còn chưa đến gần đã lớn tiếng hô:

- Trưởng lão, công tử, ma đầu của Thiên Ma Tông dẫn người giết trở về rồi, đường lui của chúng ta đã bị cắt đứt rồi!

- Cái gì?

- Chúng đã quay lại rồi sao?

- Công tử, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy. Chẳng phải trên đường đi người đã nói là chúng đã mắc bẫy rồi sao?

- Công tử, chúng ta bị phục kích rồi sao?

Những vị trưởng lão còn sống sót đều đang phẫn nộ chất vấn.

Vân Phiến công tử đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, chân đứng không vững.

Tình huống mà hắn sợ nhất đã xảy ra.

Tên ma đầu đó, thực sự đã nhìn thấu mọi thứ.

Hắn ta như một vị thần linh nhìn xuống chúng sinh, nhẹ nhàng phá tan kế hoạch của hắn.

Đến đúng lúc, đến thật khéo.

Tất cả đều là sự tính toán cẩn thận phải không?

Vân Phiến công tử đột nhiên cười, tiếng cười mang theo sự bi thương.

Cười thảm ba tiếng, Vân Phiến công tử nói:

- Lại bị chơi rồi, lần trước cũng chơi ta, nhưng không phải chơi như thế này.

Mấy người xung quanh đều không dám nói gì, nghe mà ngơ ngác.

Vân Phiến công tử đang lẩm bẩm gì vậy?

Chơi gì không chơi, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà họ không biết sao?

Đến nước này rồi mà còn! Có thể gác chuyện lộn xộn sang một bên được không!

Chân núi.

Trương Mạc từ từ bước xuống xe ngựa.

Nhìn cảnh hỗn loạn ở chân núi, nhìn Dương Sở chỉ huy mọi người phát động xung phong, nhìn bóng thịt xông lên trước, húc bay vô số võ giả.

Trương Mạc từ từ gật đầu nói:

- Đến sớm không bằng đến đúng lúc.



Tầng một ngục tối của Thiên Ma Tông.

Lão Lý sai người đóng chặt cửa lớn, tự mình đứng ở phía sau, không ngừng la hét.

- Cố thủ, cố thủ cho ta!

Tất cả ma tu trong ngục tối đều được điều động ra cửa để nghênh địch.

Cửa lớn đã bị phá hủy một nửa, nơi chật hẹp như vậy, đánh sáp lá cà, so đo chính là ai mạnh hơn ai.

Trong ngục tối, bên trong lao tù.

Vệ Giang bị tra tấn dã man, toàn thân sắp mục rữa, chậm rãi mở mắt.

Nhìn xung quanh, những người đồng hành bị nhốt cùng hắn, gần như đã chết hết.

Những người chưa chết, cũng chỉ còn thoi thóp, ngay cả sức lực để nói cũng không có.

Vất vả lắm, Vệ Giang thấy không có lính canh, liền từng chút một dịch chuyển đến bên trái lao tù. Ngay bên cạnh hắn là lao tù của bọn người Lãnh trưởng lão.

- Lãnh trưởng lão, Lãnh trưởng lão? Thiên Quân? Lãnh Tả Quyền!

Vệ Giang gọi mấy tiếng, Lãnh trưởng lão đều không đáp lại.

Vệ Giang bị dồn vào đường cùng, cũng chẳng còn quan tâm đến danh hiệu, chữ nghĩa, trưởng lão gì nữa. Trực tiếp gọi thẳng tên thật của Lãnh trưởng lão.

- Lãnh Miểu!

Tiếng gọi này rốt cuộc cũng khiến Lãnh trưởng lão tỉnh lại, ngay cả đệ tử của Lãnh trưởng lão là Du Đông cũng tỉnh theo.

Quay đầu nhìn về phía Vệ Giang, Lãnh trưởng lão chậm rãi nói:

- Vệ Giang à, ngươi vẫn chưa chết sao.

Vệ Giang cười nói:

- Sắp rồi, nhưng dù sao cũng phải làm gì đó rồi hãy chết.

Lãnh trưởng lão cười khổ nói:

- Làm gì? Ngươi còn muốn làm gì? Trốn ngục sao? Ngươi còn lại mấy ngón tay?

Vệ Giang đáp:

- Ta không trốn ngục được nữa rồi. Nhưng ta muốn để người khác trốn ngục.

Nói xong, Vệ Giang đưa tay phải ra, chỉ về phía lao tù phía trước.

Nơi đó chính là Tiêu Long bị xiềng xích thành hình chữ đại, trói vào tường.

Lãnh trưởng lão liếc nhìn Tiêu Long, cười nhạt:

- Hắn ta? Hắn ta còn thảm hơn ngươi, không biết có còn sống được không. Ngươi muốn hắn đi, nằm mơ đi.

Vệ Giang nói:

- Bên ngoài đã đánh nhau rồi. Có lẽ là người của liên quân Chính đạo. Nếu Vân Phiến công tử thắng, chúng ta sẽ bị ma tu giết chết vào phút cuối cùng. Nếu Vân Phiến công tử thua, chúng ta càng bị tra tấn đến chết. Dù sao cũng chết, không bằng liều một phen. Lãnh trưởng lão là người trong cao tầng, sẽ không đến nỗi cả Hủy nguyên quyết của tông môn cũng không học chứ.

Lãnh trưởng lão nói:

- Ngươi muốn ta tự sát. Sau đó giúp Tiêu Long – người muốn bắt ta này. Ngươi không thấy buồn cười sao?

Hết chương 132.



Bạn cần đăng nhập để bình luận