Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1112. Nhân gian (1)



Chương 1112. Nhân gian (1)




Một mẹo nhỏ.
Ta vừa thấy trong một cuốn sách.
Trong tu luyện có một phương pháp khích lệ.
Ví dụ như, mỗi sáng thức dậy, đứng trước gương và nói một câu, ngươi thật tuyệt!
Kiên trì không ngừng nghỉ.
Lâu dần, ngươi sẽ phát hiện ra…
Ngươi sẽ có một chiếc gương tuyệt vời!
—— Trích từ Chương 2325, Nhật ký của ta - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Nữ hoàng gật đầu nói:
- Ngài chưa từng thấy khôi lỗi của Tinh tộc chúng ta sao? Đều có thể làm được. Chỉ cần đặt một viên Mệnh tinh vào chỗ lõi, sau đó thiết lập liên kết với nó là có thể điều khiển ở một mức độ nhất định.
Trương Mạc xoa xoa tay nói:
- Nghe có vẻ không tệ. Các người có thể đưa cho ta bộ phương pháp chế tạo khôi lỗi này và cả Mệnh tinh không?

Nữ hoàng nghe vậy, nụ cười tươi như hoa:
- Ngài là ân nhân cứu mạng của tộc ta, tất nhiên là không thành vấn đề. Chỉ có điều, có một điều không phải.
Nói xong, Nữ hoàng liếm môi, tay trực tiếp đặt lên đùi Trương Mạc.
- Trong cung điện của ta có một con khôi lỗi nhỏ biết lộn ngược, ngài có muốn xem không?

Mông Trương Mạc lập tức căng cứng.
Câu nói này của ngươi, bản tông chủ hình như đã nghe ở đâu rồi.
Đúng rồi, khi bọn ma tu lừa tiểu cô nương về phòng, hình như cũng nói như vậy.
Bên cạnh hắn, Tinh Thần Vương cũng đi tới, nói:
- Nơi ở của ta cũng có rất nhiều sinh mệnh tinh và khôi lỗi tốt. Cường giả Nhân tộc, ngươi tới xem xem thế nào?

Linh Thám Vương càng trực tiếp giơ hai ngón tay lên nói:
- Hai canh giờ, ta chỉ cần ngài hai canh giờ. Mệnh tinh và phương pháp chế tạo khôi lỗi, hai tay dâng lên!

Ba người nhìn nhau đầy dục vọng.
Nếu Trương Mạc còn không hiểu, thì hắn đúng là đồ ngốc.
Chết tiệt, thế gian này quá đen tối.
Lấy chút đồ tốt, vậy mà còn có ‘quy tắc ngầm’.
Thôi, thôi. Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục.
Chỉ hai canh giờ, coi thường ai vậy.
Trương Mạc giơ một ngón tay lên nói:
- Chuẩn bị hàng tốt của các ngươi đi.
Linh Thám Vương thấy Trương Mạc chỉ giơ một ngón tay, có chút không hài lòng nói:
- Chỉ một canh giờ. Thôi được, một canh giờ thì một canh giờ.
Trương Mạc lắc đầu nói:
- Ta không nói một canh giờ. Mà là mãi mãi!
Một câu nói, ba người đột nhiên đứng dậy, đối với Trương Mạc hư dẫn tay phải nói:
- Vậy thì mời đi. Cường giả nhân tộc!
Nói xong liền cùng nhau kéo Trương Mạc đi.
Trương Mạc lúc này mới phản ứng lại, chuyện gì thế này, các ngươi muốn đi cùng nhau à.
Thế thì cái vẻ ta đây của bản tông chủ có hơi quá rồi.
Đừng đừng đừng, bản tông chủ nói lại được không.
Ôi, ôi, đừng kéo! Có nhiều người nhìn lắm!
Thang Cát đâu? Thời khắc quan trọng này ngươi phải đến cứu bản tông chủ chứ!
Mặt khác, trên phố lớn, những nữ tử Tinh tộc đi lại tấp nập. Thân hình chỉ còn toàn xương của Thang Cát đứng đó, chẳng ai thèm để ý, thậm chí chẳng ai thèm nhận làm nô lệ.
Ờ... Tông chủ bọn hắn đi đâu rồi?
Đừng nói là bỏ rơi ta chứ!


Ăn uống, chơi đùa, chơi đùa, chơi đùa.
Không vui!
Ba ngày sau.
Trương Đại Tông chủ ‘hơi” không chịu nổi rồi.
Mặc dù da trâu là ‘luôn” thổi.
Nhưng hắn thực sự cảm thấy mình sắp gãy lưng rồi.
Nếu không có Bất Động Như Sơn.
Hắn sẽ phải chết dưới tay bọn người Nữ hoàng.
May mắn thay, bọn người Nữ hoàng cũng cơ bản hài lòng.
Họ vui vẻ trao viên tinh thể sinh mệnh và phương pháp chế tạo khôi lỗi cho Trương đại tông chủ.
Những thứ này, đối với Tinh tộc, thực sự rất vô dụng.
Họ điều khiển khôi lỗi bằng tinh thạch, thực ra không hề sử dụng viên tinh thể sinh mệnh bên trong.
Ngoài việc tăng một chút khả năng tự phục hồi của khôi lỗi thì những thứ khác, họ đều có thể tự kiểm soát hoàn toàn.
Thứ tinh thể sinh mệnh này, thực ra nhà nào của Tinh tộc cũng có.
Nếu so sánh một cách gượng ép thì thứ này ở thế giới bên ngoài cũng tương đương với lửa ma trơi.
Nói là quý giá thì cũng không đến nỗi.
Nói không quý giá thì cũng đáng giá.
Nhưng Trương Đại Tông chủ không biết những điều này, chỉ coi đó là thứ vô cùng quý giá, cất giữ cẩn thận.
- Cường giả của Nhân tộc, tộc của ta muốn mãi mãi hữu nghị với ngài.
Nữ hoàng đã trao cho Trương Mạc một cái ôm nồng nhiệt cuối cùng.
Hôm nay, cuối cùng họ cũng quyết định tiễn Trương Mạc và Lão Tam rời đi.
Trương Mạc đáp:
- Yên tâm, sau này tộc của các ngươi, ta sẽ bảo vệ.
Dù sao thì khoác lác cũng không phải nộp thuế, khoác lác vô tội vạ thì chẳng sao.
Lão Tam đứng bên cạnh, luyến tiếc nói:
- Ta thấy sau này ta sẽ nhớ nơi này lắm.
Trương Mạc nói:
- Ngươi vẫn chưa chơi đủ sao!
Lão Tam nói:
- Không giống nhau, trước đó gọi là bị chơi được không? Những ngày gần đây mới là vậy.
Trương Mạc lười để ý đến hắn, ngẩng đầu nhìn lên khe nứt không gian trước mặt.
Đây là khe nứt không gian do chính bọn người Nữ hoàng lựa chọn, được cho là có thể đưa Trương Mạc và Lão Tam trở về Vạn Quốc.
Chỉ là khe nứt này sắp ‘hồi phục” rồi, phải đi nhanh thôi.
Đứng trước khe nứt, Trương Mạc cuối cùng cũng vẫy tay chào bọn người Nữ hoàng. Hết chương 1112.



Bạn cần đăng nhập để bình luận