Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 792. Khai khiếu (2)



Chương 792. Khai khiếu (2)




Lão cẩu nghe xong lập tức lớn tiếng nói:
- Tông chủ, hắn lại mắng ta rồi. Ngài không quản thì phải bẻ gãy hai cái sừng trâu của hắn thôi!
Trương Mạc không muốn đánh giá ngoại hình của hai người này.
Dù sao thì trong mắt hắn, cả hai đều rất đặc biệt, ừm, đặc biệt là xấu. Tiến lên một bước, Trương Mạc nói:
- Lần này ngươi đã tin chưa? Bản tông chủ kiên nhẫn có hạn, trả lời nhanh lên.
Đầu trâu lần này coi như đã hoàn toàn nhận ra sự thật, cúi đầu nói:
- Tin rồi, tin rồi. Trương tông chủ, Trương lão đại, Trương thần sứ, ta theo ngài. Ta cũng không muốn làm trưởng lão gì nữa, chỉ cần ngài thực hiện lời hứa vừa rồi là được.
- Cũng tạm được!
Trương Mạc gật đầu, lại nhìn những ma tu khác.
- Còn các ngươi thì sao?
Ánh mắt của những ma tu khác đều có ánh sáng khác thường, từng người điên cuồng cúi đầu hành lễ.
- Tham kiến tông chủ!
- Tông chủ tha mạng!
- Tông chủ, sau này ta chính là cẩu nô của ngài!
……
Quả nhiên, khi có đường sống, mọi người đều rất lý trí, đặc biệt là Trương đại tông chủ đã thể hiện mình đối xử với ma tu cấp dưới thực sự không tệ.
Tiếp theo là cho chúng uống thuốc trước. Ma tu thì vào tông môn bị khống chế bằng thuốc độc là quy tắc cơ bản, U Uyên cũng cho chúng uống thuốc độc. Chỉ có điều thuốc độc của U Uyên hơi tệ.
Chỉ cần bọn người Lão Lý hỏi là có thể đoán được chúng đã uống thuốc độc gì, thậm chí còn có thể đưa ra thuốc giải trong thời gian ngắn.
Trương tông chủ lấy ra bình bảo mệnh, để bọn người lão Lý truyền cả thuốc độc và thuốc giải qua.
Mỗi người hai viên, tất cả đều phải uống. Ma tông hiện tại, thủ đoạn khống chế ma tu đã đạt đến mức khẩu lệnh.
Chính là những ma tu đã nuốt viên thuốc độc này.
Nếu Trương tông chủ muốn chúng chết, thậm chí không cần phải rung chuông. Chỉ cần nói một câu ‘Thụ gia gia, bổng thật tuyệt!’

Là có thể giết chết toàn bộ chúng.
Đúng vậy, loại thuốc mới này lại là do Tiểu Hoàng nghiên cứu ra.
Giấy ghi khẩu lệnh được đính kèm trong viên thuốc được truyền qua, Trương Mạc nhìn một cái rồi dùng linh hỏa giới đốt cháy.
Tiểu Hoàng này, không lo nghiên cứu cách đến đón bản tông chủ, ngày nào cũng làm cái này!
Trương tông chủ rất tức giận!
Khẩu lệnh gì mà tệ thế!
Còn ‘Thụ gia gia’, đợi bản tông chủ về, không đánh cho ngươi gọi gia gia thì không thôi.
Bên này, Đầu trâu không chỉ phải uống thuốc độc mà còn phải hiến hồn. Những ma tu nhỏ khác thậm chí còn không có tư cách hiến hồn.
Trương tông chủ làm sao có nhiều tỏa hồn bình đến vậy để đựng hồn của bọn họ.
Làm xong tất cả, Trương Mạc mới gật đầu khắp nơi.
Ừm, rốt cuộc cũng có một nhóm thuộc hạ mới, chẳng phải đây là khởi đầu rất tốt sao.
Đầu trâu vẫn đang đứng trước gương hỏi thăm lão Cẩu.
Cẩu gia hiện tại có bao nhiêu phòng thiếp, tiền tháng bao nhiêu, ăn uống thế nào.
Nói thật, khi nghe lão Cẩu bình tĩnh kể về cuộc sống xa hoa của mình. Mắt Đầu trâu sắp phát sáng rồi, buổi tối có thể dùng nó để chiếu sáng. Nhìn dáng vẻ của hắn, xem ra đã coi đãi ngộ của lão Cẩu là mục tiêu phấn đấu.
Trương Mạc nghe mà sắp khóc đến nơi. Tuyệt, nhân lúc bản tông chủ không có, các ngươi sống tốt như vậy!
Còn vương pháp không?
Còn quy củ không?
Bản tông chủ ở bên ngoài trải gió sương, khắp nơi đánh chiếm địa bàn. Các ngươi từng người một ăn uống chơi bời cờ bạc (chỗ này không phải chữ nước), thật quá đáng.
Không muốn nghe nữa, một lúc nữa là sắp nổ tung rồi (Đầu trâu tỏ vẻ mình rất bình tĩnh, hắn không nổ tung đâu).
Trương Mạc thu gương lại, cuối cùng nói với bọn người Dương Sở:
- Bảo Tiểu Hoàng làm nhanh lên.

Sau đó tắt gương.
Ánh mắt lướt qua đám đệ tử mới trước mặt.
Trương Mạc lại lớn tiếng gọi:
- Người đâu, cởi trói cho chúng, rồi làm chút đồ ăn!
...
Một lát sau. Thang Cát và một nhóm tu sĩ Thần cung đứng cách đó không xa nhìn một đám ma tu ăn uống. Đây đâu phải là người ăn uống!
Rõ ràng là chó dữ giành thức ăn. Còn có vì hai miếng ăn mà đánh nhau!
Thang Cát thực sự không hiểu, đến bên Trương Mạc nói:
- Tông chủ, ngài thật sự muốn dẫn theo đám ma tu này làm việc sao!
Trương Mạc gật đầu nói:
- Sao vậy? Có thêm đệ tử thì không tốt sao?
Thang Cát mặt mày méo mó nói:
- Cũng không phải là không tốt. Chỉ là làm như vậy, có hơi... Mâu thuẫn với quy củ của Thần cung!

Trương Mạc cười nói:
- Lão Trọc bọn người ta đều bảo vệ được, bên trên cũng không nói gì. Chỉ cần chúng làm việc không gây chuyện, ngoan ngoãn nghe lời, thì ma tu và tu sĩ bình thường có gì khác nhau?-
Thang Cát nói : - Nói thì nói như thế. Nhưng không phải mỗi tu sĩ Thần Cung đều nghĩ như vậy .
- Mặc kệ thế nào! Nếu ngươi nghĩ như vậy, chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu ở Nguyệt Ẩn quốc. Là các ngươi ra trận hay là những ma tu này?
Một câu của Trương Mạc để ánh mắt của Thang Cát lập tức sáng lên.
- Ồ, tông chủ, ngươi nói cũng có đạo lý! Bằng không, chúng ta thu thập nhiều hơn đi!

Trương Mạc cười nói : - Ngươi được khai khiếu rồi! Hết chương 792.



Bạn cần đăng nhập để bình luận